Trong lòng Diệp Huyền cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn không thể tiết lộ quá nhiều về thân phận và chuyện gia đình của mình cho ông Lâm, kẻo sau này sao ông Lâm lại để cho hắn phải rời khỏi nhà họ Lâm được. Nếu sau này Lâm Thanh Nham yêu hắn thì sao? Điều này không ổn, nó quá khó chịu!
Hơn nữa, hắn vẫn còn tới tận bảy cuộc hôn nhân cần phải giải quyết!
Diệp Huyền cười không chút nghĩ ngợi: “Ông nội Lâm, thật ra cái này là do ông Lưu Công Thiên của Lưu gia gửi cho cháu.”
“Hôm đó sau khi bác sĩ Trương và cháu cứu ông ấy, con trai ông ấy cứ khăng khăng đòi đưa tiền thuốc men cho cháu, nhưng lúc đó cháu nói không cần đâu. Cuối cùng sau bữa tiệc, ông Lưu đã đưa Thẻ vàng Phi Long cho cháu.”
“Cháu không thể từ chối lòng tốt của ông Lưu nên đành phải nhận lấy nó. Nếu cháu mà không tiêu tấm thẻ này một lần thì chắc chắc ông ấy sẽ không vui.”
“Bữa ăn tối nay cháu sẽ sử dụng tấm thẻ này, rồi ngày mai cháu sẽ trả nó cho ông ấy.”
Nghe Diệp Huyền nói những lời này, Lâm Vân Hà không khỏi sững sờ!
“Thì ra tấm thẻ này là của ông Lưu…”
“Tôi còn tưởng nó là của cậu…”
Không khó để nhận ra chút thất vọng trong giọng điệu của Lâm Vân Hà, nhưng ông nhanh chóng đưa thẻ vàng của mình cho Diệp Huyền:
“Tiểu Diệp, cậu có thể cầm lấy thẻ này.”
“Ông nội Lâm, không cần đâu.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, nhận lấy tấm thẻ rồi đặt trước mặt Lâm Thanh Nham: “Thanh Nham vẫn luôn thích tấm thẻ này, ông nội, ông có thể đưa cho cô ấy.”
Lâm Thanh Nham cũng không ngu ngốc đến thế, làm sao cô có thể không biết Diệp Huyền đang cố ý chế giễu mình. Diệp Huyền đang khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ!
Lâm Thanh Nham không khách sáo chút nào, cô vội vàng nhận lấy tấm thẻ, nở một nụ cười giả tạo hết sức: “Diệp Huyền, tôi thật sự rất biết ơn anh!”
“Cô khách sáo rồi!”
Diệp Huyền cũng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy khinh thường, giống như đang muốn nói:
“Nếu có gan thì tới cắn tôi đi!”
“Thấy mâu thuẫn giữa vợ chồng hai đứa đã được giải quyết, ông cũng thở phào nhẹ nhõm!”
Lâm Vân Hà nhìn Diệp Huyền với ánh mắt mong đợi: “Tiểu Diệp, cậu cũng cố gắng lên, để một ông già như tôi còn có chắt mà ẵm càng sớm càng tốt.”
“Cháu sẽ cố gắng ạ!”
Diệp Huyền mỉm cười, cố ý liếc nhìn Lâm Thanh Nham: “Chuyện này cũng cần cô ấy hợp tác nữa ạ!”
Lâm Thanh Nham nhìn hắn một cách dữ tợn!
Hắn vừa mới có quan hệ với Trương Vãn Thanh, bây giờ lại muốn có con với cô sao! Khốn khiếp!
Sau khi lên lầu trở về phòng, Lâm Thanh Nham vội vàng đóng cửa lại!
Thấy vậy, Diệp Huyền hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười xấu xa: “Cô nóng lòng muốn chơi trò sinh con với tôi đến vậy sao?”
“Đừng giả vờ nữa!”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham đầy xấu hổ và tức giận: “Anh nói thật với tôi đi, lần trước tôi bị trúng độc, còn bị đánh thuốc mê trong khách sạn, là anh đã âm thầm cứu tôi hai lần đúng không?”
“Cô nghe ai nói vậy?”
Diệp Huyền không muốn nói gì thêm với Lâm Thanh Nham, vì vậy hắn thản nhiên cởi áo sơ mi ra, định đi tắm.
“Anh không cần biết tôi nghe nó từ đâu!”
Lâm Thanh Nham vẫn không chịu bỏ cuộc, cô vội vàng chạy đến chỗ Diệp Huyền, ngăn hắn lại: “Nói thật cho tôi biết, là anh đã cứu tôi đúng không?”
“Hừ.”
Diệp Huyền không nhịn được cười: “Phải thì sao, mà không phải thì sao? Chẳng lẽ cô muốn lấy thân báo đáp?”
Đang nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên tiến thêm một bước tới gần cô hơn!
Cơ ngực mạnh mẽ rắn chắc của hắn chạm vào đỉnh ngực mềm mại của Lâm Thanh Nham, trên mặt hắn lộ ra nụ cười xấu xa quyến rũ!
“Khốn khiếp!”
Lâm Thanh Nham vội vàng lùi lại như bị điện giật!
Thế nhưng, cô vấp phải tấm thảm trải sàn trên mặt đất, sau đó mất trọng tâm và ngã về phía sau!
“A.”
Lâm Thanh Nham kêu lên!
Diệp Huyền phản ứng nhanh như chớp, đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Lâm Thanh Nham!
Hắn nhanh chóng xoay người, dùng chính thân thể của mình đỡ lấy thân thể của Lâm Thanh Nham!
Bịch!
Thân hình mảnh khảnh của Lâm Thanh Nham hoàn toàn đè lên người Diệp Huyền!
Từ đầu đến chân, tiếp xúc toàn bộ!