Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Còn có thiên tài đầu tư Hồng U Tử đột nhiên bơm hai tỷ vào tập đoàn Lâm thị, mặc dù chúng tôi chưa xác nhận, nhưng chúng tôi cũng đại khái đoán được nhất định là do Diệp Huyền tác động phía sau!"

Nghe xong những lời này, Lâm Văn Bạch đột nhiên ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng!

Mà trong mắt Lâm Thanh Nham lại tràn ngập nước mắt. Đôi môi gợi cảm của cô giờ phút này cũng bởi vì khóc nức nở mà có chút rung động.

"Là anh ấy…"

"Hóa ra anh ấy đã cứu tôi nhiều lần…"

"Cũng đã âm thầm ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy cho nhà họ Lâm!"

"Nhưng, tôi… Lại luôn hiểu lầm anh ấy, thậm chí còn nói anh ấy chơi bời lêu lổng…"

Trong lòng Lâm Thanh Nham không chỉ tràn đầy cảm động, mà còn xấu hổ, không nhịn được khẽ khóc lên… Vương Lệ ở bên cạnh tri kỷ đưa khăn giấy qua, nhưng cũng không nói thêm gì.

Lúc này, Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng biết đây là một sự thật chắc chắn. Như vậy liền có thể giải thích rõ ràng tại sao Diệp Huyền không thiếu tiền, và tại sao mỗi lần xảy ra chuyện gì thì hắn đều luôn có mặt!

Tuy nhiên, Lâm Văn Bạch cũng cảm thấy khó hiểu: "Sao Diệp Huyền cứ phải giấu chúng tôi…"

Giang Kim Bưu lắc đầu đáp: "Chuyện này thì tôi không biết. Các người mỗi ngày đều có thể gặp nhau, hẳn là phải rõ ràng hơn chứ?"

Lâm Văn Bạch không khỏi cau mày, có vẻ không tìm được đáp án. Thậm chí có thể nói là ông ta hoàn toàn không biết gì về Diệp Huyền. Tuy nhiên, vẻ mặt Lâm Thanh Nham lại tràn đầy mất mát. Cô đại khái đã biết, Diệp Huyền làm nhiều như vậy là vì muốn bảo vệ tâm huyết cả đời của ông nội Lâm mà thôi. Mục đích căn bản không phải là để giúp cô hay cha cô.

"Anh ấy không hy vọng mình có ý kia với anh ấy… Anh ấy hoàn toàn không nghĩ đến việc kết hôn với mình…"

Lâm Thanh Nham cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, đồng thời cũng oán hận bản thân trước đây đã ngu muội. Sắc mặt Lâm Văn Bạch u ám, trong lòng hai cha con đều có suy nghĩ riêng.

Lúc này, Giang Kim Bưu cười nói: "Được rồi, cũng đã nói xong, chúng tôi phải về thôi."

Lâm Thanh Nham vội vàng lau nước trên khóe mắt, Lâm Văn Bạch cũng đứng lên: "Chúng tôi tiễn hai vị ra ngoài!"

"Được." Giang Kim Bưu gật đầu, mỉm cười đáp lại, sóng vai đi bên cạnh Lâm Văn Bạch, Vương Lệ thì đi cùng Lâm Thanh Nham ra khỏi văn phòng.

"Thanh Nham." Vương Lệ hạ giọng nói: "Nếu trong lòng Diệp Huyền không quan tâm đến cô, cậu ấy cũng sẽ không hết lần này đến lần khác giúp cô, đừng mất lòng tin."

Ánh mắt Lâm Thanh Nham đột nhiên lóe lên vẻ kích động: "Thật sao? Tôi, tôi thật sự còn hy vọng sao…"

"Đương nhiên." Vương Lệ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lâm Thanh Nham, vừa cười vừa nói: "Nhưng mà đối thủ cạnh tranh của cô thật sự không đơn giản, cháu gái Trương Vãn Thanh yêu quý nhất của bác sĩ Trương, cô ấy và Diệp Huyền đều có ý với nhau, cô phải ra sức hơn nữa…"

Nghe được lời nói của Vương Lệ, Lâm Thanh Nham không khỏi cắn môi, gật đầu đáp: "Cảm ơn sự khích lệ của dì, cháu sẽ cố gắng."

"Không cần cảm ơn tôi." Môi Vương Lệ khẽ mím lại, trong mắt xoẹt qua một chút đắc ý.

Sau khi hai bên tạm biệt, Giang Kim Bưu không khỏi nghi ngờ hỏi: "Bà xã, sao bà lại nói với Lâm Thanh Nham là giữa cô ấy và Diệp Huyền vẫn còn khả năng phát triển?"

"Ha ha." Hai mắt Vương Lệ sáng lên, cười nói: "Góc nhìn tình cảm giữa nam và nữ khác nhau. Ông cho rằng Diệp Huyền thật sự không có ý gì với Lâm Thanh Nham sao?"

"Không phải chứ, Diệp Huyền cũng thích Lâm Thanh Nham sao?" Giang Kim Bưu không khỏi kinh ngạc: "Thật không? Tôi thấy mỗi lần Diệp Huyền nhắc đến Lâm Thanh Nham đều tỏ ra bất mãn và phiền chán."

"Ông không hiểu đâu." Vương Lệ cười nói: "Tính Lâm Thanh Nham kiêu kỳ cao ngạo, Diệp Huyền cũng là người kiêu ngạo, làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp nhượng bộ chứ. Đó là lý do tại sao họ thường xuyên cãi vã, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến nhau và quan tâm đến cảm xúc của nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK