Chờ đến khi Giang Kim Bưu thật sự thông báo tin tức ra ngoài, để xem hai cha con nhà họ Lục các người khóc như thế nào!
Điều buồn cười là Lục Chí Phàm hoàn toàn không biết kiềm chế!
Thay vào đó, ông ta liếc nhìn Lâm Thanh Nham một cái, cười đến rất là buồn nôn: "Cô Lâm cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng nghĩ đến con trai tôi một chút?"
"Con trai ông?"
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Nham lập tức tắt đi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nếu ông không có khiếu hài hước thì đừng kể chuyện cười. Ông không biết con trai mình trông như thế nào sao?"
Nghe Lâm Thanh Nham không khách khí trả lời, Diệp Huyền không khỏi vui mừng. Chưa kể, miệng Lâm Thanh Nham cũng thật ác!
Lục Chí Phàm không những không giận mà còn cười: "Sau khi tôi lấy được mảnh đất số hai, tập đoàn Lâm thị này sẽ phải đổi tên thành tập đoàn Lục thị, mà về sau con trai tôi cũng sẽ là con trai của chủ tịch tập đoàn!"
"Con trai chủ tịch mà cô còn chướng mắt? Hay là cô để mắt tới cái tên nhà quê tổ phó tổ tám?"
Nói xong, Lục Chí Phàm mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía Diệp Huyền!
"Nếu thật sự là như vậy, Lâm Thanh Nham, cô cũng quá thấp kém!"
Diệp Huyền khẽ cau mày, ông trêu chọc Lâm Thanh Nham thì cứ trêu đi, dù sao tôi cũng không liên quan nhiều đến cô ấy!
Thế nhưng ông đúng là đồ rẻ tiền, còn dám cười đến trên người tôi, tôi không ngược ông thì ông trời cũng không vừa mắt!
Diệp Huyền lập tức mở miệng: "Thân phận của Lâm tổng rất cao quý, tôi không thể trèo cao, chút tự hiểu lấy mình này tôi vẫn có!"
"Một người đàn ông bình thường như tôi mà Lâm tổng còn chướng mắt, làm sao có thể để mắt tới thái giám Lục? A, thật xin lỗi, là giám đốc Lục!"
Nghe vậy, Lục Kiên tức giận: "Đồ nhà quê bẩn thỉu, mày vừa nói gì?"
Đối mặt với sự tức giận của anh ta, Diệp Huyền cười càng thêm xấu xa: "Giám đốc Lục, cậu đã tiêu hao nghiêm trọng rồi, nói cậu là thái giám không có chút nào quá đáng!"
"Thân thể hư nhược thì đừng có đi làm, nhanh đi bệnh viện chữa bệnh đi, lúc nào cũng uống mấy cái loại thuốc bổ thận tráng dương cũng không thể che giấu được sự thiếu hụt của mình đâu!"
"Tôi thực sự bội phục nửa kia của cậu, vì để tâm tới tôn nghiêm trên giường của cậu mà phải ra sức diễn, thật sự là diễn viên kính nghiệp!"
"Giám đốc Lục, cậu cũng đừng có keo kiệt đó, cái gì nên thêm tiền thì phải thêm tiền!"
Nghe Diệp Huyền nói như vậy, sắc mặt Lục Kiên không khỏi trắng bệch!
Trong mắt anh ta tràn đầy chấn kinh!
Tên nhà quê chết tiệt này!
Hắn làm sao có thể nhìn ra tình trạng thân thể của mình?
Không chỉ có anh ta, ngay cả Lâm Thanh Nham cũng sửng sốt!
Cô cũng là người trưởng thành, biết Diệp Huyền vừa nói cái gì!
Thân thể Lục Kiên hư nhược, là thận hư!
Hai gò má lạnh lùng của Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ lên!
"Giám đốc Lục, hay là cậu tự mua cho mình một chiếc mũ xanh đi? Tôi nghĩ cậu rất cần nó!"
"Rác rưởi! Mày nói bậy cái gì?"
Điểm yếu của Lục Kiên bị chọc thủng khiến anh ta lập tức mất đi lý trí, lao về phía Diệp Huyền!
Cái Diệp Huyền muốn chính là loại hiệu quả này, nhìn thấy anh ta vọt tới, hắn trực tiếp thưởng cho anh ta một cước!
"A!"
Lục Kiên lập tức bay ngược về phía sau, kêu thảm thiết!
Thấy con trai bị đánh, Lục Chí Phàm tức giận: "Bảo vệ, chết ở đâu rồi, mau đến đây ném kẻ đánh người ra khỏi tập đoàn!"
Tuy nhiên, nhân viên bảo vệ thay vì bước tới khống chế Diệp Huyền thì lại đứng sang một bên sùng bái mỉm cười với Diệp Huyền!
Đúng vậy, bốn đội trưởng an ninh đều khâm phục năng lực và tính cách khiêm tốn của Diệp Huyền!
Hiện tại toàn bộ đội an ninh đều coi Diệp Huyền như một anh hùng vĩ đại!
Cảnh tượng như vậy khiến Lâm Văn Bạch cảm thấy có chút kinh ngạc!
Nhìn không ra Diệp Huyền này rất được lòng người, cũng rất có năng lực kêu gọi!
Diệp Huyền mỉm cười, khinh thường nhìn Lục Chí Phàm: "Ông già, tôi nói này, ông đừng tiếp tục nghĩ đến việc đổi tên tập đoàn Lâm thị nữa."
"Có thời gian thì tốt nhất là ông đưa con trai mình đi bệnh viện chữa bệnh đi, nếu không đời này ông cũng đừng nghĩ tới việc bế cháu trai!"
Lục Chí Phàm tức giận đến mức toàn thân phát run, nếu ánh mắt có thể giết người, Diệp Huyền sớm đã bị lăng trì một trăm ngàn lần!
"Mày muốn chết sao? Dám nói chuyện thế này với cổ đông đứng thứ hai tập đoàn? Mày chỉ là một tên vô dụng mà thôi!"
"Ha ha."
Diệp Huyền lại xem thường: "Ông có bản lĩnh thì gọi tôi một tiếng vô dụng nữa xem, xem tôi có tát cái mặt mo của ông lệch hẳn một bên không?"
"Mày dám!" Lục Chí Phàm tức giận gầm lên: "Mày, mày là đồ vô dụng!"
Diệp Huyền cười. Một giây sau, Diệp Huyền vung tay lên, ở trước mặt tất cả mọi người, một cái tát giáng xuống mặt Lục Chí Phàm!