“Phó cục Tống, Tống lão gia, thực sự xin lỗi!”
Lâm Vân Bạch suýt nữa muốn khóc, nói một cách đáng thương: “Là Diệp Huyền không biết điều, lỗ mãng, bốc đồng, việc này không thể trách nhà họ Lâm chúng tôi được! Ai làm nấy chịu, mọi người đối phó Diệp Huyền là được rồi!”
“Tránh ra!”
Tống Lâm Thịnh và Tống lão gia không chút lưu tình đẩy Lâm Vân Bạch ra rồi nói: “Đêm nay bất kể ai tới đây cũng không thể cứu Diệp Huyền được, nhà họ Lâm mấy người cũng chờ chịu chết đi!”
Nói xong, Tống Lâm Thịnh bấm điện thoại: “Tôi bị một thằng nhóc đánh ở sơn trang ven hồ! Nhanh dẫn người tới!”
Thấy nhà họ Tống vô cùng tức giận, trong lòng Lâm Vân Bạch âm thầm kêu khổ!
Ông dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Đều là hoạ do cậu gây ra! Nhà họ Lâm lần này bị cậu hại thảm rồi!”
Bốp!
Lâm Vân Bạch vừa dứt lời, một cái cái tát vang dội dán lên mặt ông, đánh ông đến nổi đầu óc quay cuồng!
Tuy nhiên người ra tay không phải là Diệp Huyền, mà là Lâm lão gia đang đứng bên cạnh!
Lần này Lâm Vân Bạch càng bối rối hơn: “Cha, sao cha lại đánh con?”
Bốp!
Không ngờ Lâm lão gia tiếp tục đánh thêm một cái nữa vào mặt Lâm Vân Bạch: “Hôm nay tôi phải đánh anh! Bởi vì anh không có cốt khí, không có tính người, mặt mũi nhà họ Lâm đều bị anh vứt sạch!”
Khuôn mặt Lâm Vân Bạch đỏ lên, tuy nhiên vẫn dùng lý lẽ biện luận: “Cha, con nịnh bợ nhà họ Tống không phải cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Lâm sao, con làm sai chỗ nào?”
Lâm lão gia nghe Lâm Vân bạch giảo biện, càng tức giận hơn: “Có rất nhiều cách để tốt cho nhà họ Lâm, nhưng anh lại muốn chọn cách đáng xấu hổ nhất!”
“Nhà họ Tống không coi ai ra gì, căn bản sẽ không coi trọng nhà họ Lâm chúng ta! Dù Thanh Nham gả cho Tống khải thì nhà họ Lâm có thể bay lên thành phượng hoàng sao, tuyệt đối không thể nào!”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị nhà họ Tống lợi dụng, chúng ta sẽ mang tiếng xấu là bán nữ cầu vinh, trên thực tế chỉ là con chó của nhà họ Tống mà thôi!”
“Còn anh là cha ruột Thanh Nham, thế nhưng lại không cân nhắc đến cảm nhận của con gái, thậm chí còn nghĩ cách chia rẽ con bé và Diệp Huyền!”
“Người sáng suốt đều nhìn ra Diệp Huyền đánh người nhà họ Tống đơn giản là vì bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Lâm chúng ta, đồng thời cũng là để giành lại tôn nghiêm cho Thanh Nham!”
“Thanh Nham là bảo bối trong lòng chúng ta, làm sao có thể biến thành quân cờ giao dịch với nhà họ Tống, càng không thể trở thành con bài mặc cả cho nhà họ Lâm để đổi lấy của cải và vinh quang!”
Lời nói oán giận và chính nghĩa của Lâm lão gia lập tức khiến mặt Lâm Vân Bạch đỏ bừng, không ngẩng đầu lên được!
“Cha, chuyện này...”
Lâm Vân Bạch bị Lâm lão gia mắng xấu hổ vô cùng!
“Anh đừng nói cái gì nữa!”
Lâm lão gia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đi tới chỗ Lâm Thanh Nham: “Thanh Nham, mặc dù ông nội tuổi đã cao, tuy nhiên cho dù phải đổi cả tính mạng cũng không để cháu bị người bắt nạt!”
“Ông nội...”
Lâm Thanh Nham lập tức bật khóc!
Đối mặt với tình yêu thương và sự bao bọc của Lâm lão gia, trong lòng cô vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng với cha mình.
“Tôi cũng sẽ không để người khác bắt nạt cô. Mặc kệ nhà họ Tống có năng lực lớn đến đâu thì cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp cô đi!”
Diệp Huyền dịu dàng ôm Lâm Thanh Nham, ấm giọng thì thầm an ủi.
“Hu hu...”
Lâm Thanh Nham càng không thể khống chế, trong lúc nhất thời khóc to lên!
“Thanh Nham...”
Lâm Vân Bạch nhìn Lâm Thanh Nham khóc thương tâm càng khó chịu, sự xấu hổ trong lòng khiến ông nhất thời không biết nên nói gì. Đêm nay nhà họ Lâm hoàn toàn đắc tội với nhà họ Tống, ông còn khiến Lâm Thanh Nham buồn bã và thất vọng về mình, có thể đêm nay ông hoàn toàn thất bại. Tuy nhiên mọi chuyện đã thành kết cục đã định, dù ông hối hận cũng không kịp.