“Được, tôi sẽ đưa cho hai người!”
Khổng Thiên hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Diệp Huyền thế mà lại hố mình một vố!
Tuy nhiên để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, gã làm sao dám từ chối? Gã lo lắng Diệp Huyền và Dương Duy sẽ đổi ý, cho nên vội vàng gật đầu!
“Chuyển tiền đi!”
Ngay khi Diệp Huyền nói xong, Dương Duy lập tức vui như điên, vội vàng đưa số tài khoản, Khổng Thiên không dám chần chờ, chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, bắt đầu chuyển khoản!
Ting ting!
Chuyển khoản hai mươi triệu thành công!
Bây giờ Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ cực kỳ hưng phấn!
Dù sao làm việc trong Tập đoàn Lâm Thị, lương mỗi tháng của họ cũng chỉ hơn ba mươi nghìn. Con số này không là gì so với mức lương hàng tháng ba trăm nghìn của Diệp Huyền!
“Đại ca, chúng ta có sáu người, trung bình mỗi người được hơn ba triệu!”
Dương Duy cười, nhưng Diệp Huyền xua tay đáp: “Tôi không thiếu tiền, mọi người chia nhau đi.”
Trương Vãn Thanh cũng mỉm cười nói: “Tôi chỉ tham gia cho vui thôi, anh không cần chia cho tôi đâu.”
Dương Duy càng vui vẻ hơn: “Vậy thì mỗi người chúng ta có thể nhận được năm triệu! Lần này kiếm bộn rồi!”
“Cảm ơn đại ca và chị dâu đã ban thưởng!”
Chu Tiểu Phỉ và những người khác hưng phấn cúi đầu, trong phòng riêng tràn ngập tiếng cười!
Chỉ có Khổng Thiên là người duy nhất có vẻ mặt đau khổ, trong lòng gã muốn giết chết hết đám người Diệp Huyền!
Tuy nhiên, lúc này gã không dám kiêu ngạo nữa mà nặn ra một nụ cười: “Đại ca, các anh đánh cũng đã đánh rồi, tiền cũng đã nhận rồi, vậy có nên thả tôi đi không?”
Diệp Huyền cong môi, cười nói: “Hai mươi triệu anh chuyển chỉ là để giữ cho đầu chó của anh không bị ba chai bia cuối cùng đập nát mà thôi. Tôi không nói sẽ tha cho anh.”
Nghe được lời của Diệp Huyền, Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không khỏi bật cười: “Nói đến trả thù và trừng trị kẻ xấu thì đại ca Diệp Huyền chính là cao thủ!”
Trương Vãn Thanh cũng không nhịn được bật cười, cho rằng đôi khi Diệp Huyền khá là xã hội đen. Chỉ có sắc mặt Khổng Thiên đại biến, ánh mắt gã tràn đầy oán hận cùng không cam lòng!
Cho dù gã là kẻ ngốc, gã cũng đoán được Diệp Huyền đang cố ý chỉnh đốn gã!
Tuy nhiên, gã vẫn kìm nén cơn giận:
“Anh Diệp Huyền, vậy thì anh nói cho tôi biết, làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho tôi đây?”
“Tôi không muốn tha cho anh.”
“Bởi vì tôi không thể cho anh cơ hội ra ngoài tuỳ ý làm chuyện xằng bậy!”
Lời của Diệp Huyền giống như giông bão, khiến mọi người hít vào hơi lạnh. Đặc biệt là Khổng Thiên, gã không khỏi nói:
“Diệp Huyền, đừng được nước lấn tới, đừng quên, tôi là nhị thiếu gia nhà họ Khổng!”
“Anh không chỉ đánh gãy tay chân tôi, mà còn dám trả đũa thêm, nhà họ Khổng nhất định sẽ không tha cho anh!”
Nhìn vẻ tức giận và kiêu ngạo trên mặt Khổng Thiên, Diệp Huyền cong khóe môi, ung dung hút một hơi thuốc: “Yên tâm đi, tôi hoàn toàn không để nhà họ Khổng của anh vào mắt.”
Nói xong, mũi chân Diệp Huyền hướng về phía trước, mấy cây đũa lập tức giống đạn bắn thẳng đến người Khổng Thiên, trong đó một cây đũa trúng thẳng vào giữa trán gã!
“A!”
Khổng Thiên gào thét thảm thiết, ngã xuống đất, sống chết không rõ.
“Gã, gã chết rồi sao?”
Dương Duy và Trương Vãn Thanh sợ tới mức tim đập liên hồi!
“Gã không chết được.”
Diệp Huyền nhấc khóe miệng lên: “Nhưng gã còn đau hơn cả chết, cả đời này sẽ bị liệt không dậy nổi, cũng không có cách nào nói chuyện, càng không thể làm mưa làm gió, ức hiếp người khác!”
Nghe thấy vậy, trong lòng Trương Vãn Thanh và Dương Duy không khỏi kích động, cho rằng những người như Khổng Thiên nên bị trừng phạt!
Sau đó, ánh mắt Diệp Huyền quét sang những vệ sĩ khác của nhà họ Khổng do quản gia Hoàng đưa đến:
“Các vị vẫn muốn đánh nhau với tôi sao?”