Nhưng cho dù một cô gái như vậy, ở trước mặt biển tình, cũng bất lực ngăn cản!
Trên đời khó khăn nhất chính là biển tình!
“Tiểu thư…”
Vương Tiểu Vũ thân là sĩ quan phụ tá của cô, càng không khỏi vì cô lã chã rơi lệ.
Ban quản lý chiến bộ không hẹn mà cùng đi ra ngoài, đỡ cho Tiêu Băng Tuyết cảm thấy khó xử.
Bác sĩ Trương bên cạnh nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền: “Tuy rằng tâm bệnh vẫn cần tâm dược y, cậu tha thứ cho Tiêu Băng Tuyết khiến cô ấy không còn tích tụ trong lòng, nhưng bệnh cũ trong cơ thể cô ấy bộc phát vẫn không thể giải quyết.”
“Chỉ cần hơi có một chút vấn đề, như vậy thì cơ quan của cô ấy sẽ suy kiệt, tu vi của cô ấy cũng sẽ hoàn toàn biến mất, cuộc đời này không thể tu luyện được nữa!”
Bác sĩ Trương lại khiến mọi người cảm thấy lo lắng, mỗi người đều chờ mong nhìn về phía Diệp Huyền.
“Có thể.”
Diệp Huyền trả lời rất thẳng thắn và sảng khoái: “Bệnh của cô ấy đối với tôi mà nói cũng không khó khăn gì.”
Trong nháy mắt này khiến cho đám người Vương Tiểu Vũ và bác sĩ Trương mừng như điên không thôi: “Quá tuyệt vời!”
Nhưng Diệp Huyền lại do dự một chút, rồi nói: “Nhưng mà…”
Hai chữ này của hắn, lại khiến cho tim mọi người treo lên: “Nhưng cái gì?”
“Cái đó…”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Bệnh cũ của cô ấy phát tác, độc tố đã từ lục phủ ngũ tạng đến tâm mạch, bởi vậy tôi phải dùng chân khí bức độc tố của cô ấy xuất ra bên ngoài cơ thể!”
“Hơn nữa, biện pháp trị liệu này cần tôi tiến hành xoa bóp với Tiêu Băng Tuyết một lần, nói cách khác, chính là cần cô ấy cởi hết quần áo ra…”
“Tiêu Băng Tuyết, cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc!
“Cởi hết quần áo ra…”
Tiêu Băng Tuyết nhớ tới dáng vẻ của mình với Diệp Huyền, liền nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi, thoạt nhìn tương đối thẹn thùng.
“Cái đó…”
Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì.
“Chị Thanh Nham, nên làm thế nào cho phải đây?”
Trương Vãn Thanh gấp đến độ như kiến trên nồi: “Tiêu Băng Tuyết lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại hoàn mỹ như vậy, da thịt trắng nõn, nếu anh Diệp Huyền đích thân xoa bóp không có khoảng cách với cô ấy, thì nhất định sẽ nhịn không được…”
“Hơn nữa bản thân Tiêu Băng Tuyết cũng rất thích anh Diệp Huyền, nếu như hai người có dục vọng, vậy thì nhất định sẽ trực tiếp đi đến bước cuối cùng kia!”
Lâm Thanh Nham vốn đã gấp gáp, bây giờ lại nghe thấy những lời này của Trương Vãn Thanh, càng thêm đứng ngồi không yên: “Trước khi Diệp Huyền đến, cũng đã trêu chọc chúng ta có ham muốn đến lửa đốt người rồi!”
“Nếu như lại để cho anh ấy thân mật cùng Tiêu Băng Tuyết như vậy, lấy tính tình và tính cách lưu manh của tên Diệp Huyền này, nhất định sẽ làm đến cùng!”
“Nếu bọn họ thực sự đi đến bước cuối cùng, thì chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta trù tính lâu như vậy, chẳng lẽ lại để tiện nghi cho Tiêu Băng Tuyết sao?”
Lâm Thanh Nham nhớ tới cô và Trương Vãn Thanh tối nay hao hết tâm tư, cuối cùng lại thành toàn cho Tiêu Băng Tuyết, trong lòng liền nhịn không được mà khó chịu!
Không thể được!
Cái này tuyệt đối không thể!
“Diệp Huyền, anh theo em lại đây!”
Lâm Thanh Nham vội vàng kéo Diệp Huyền đi ra ngoài, dung nhan tuyệt mỹ của cô tràn đầy sự không cam lòng:
“Anh là tu tiên giả, chắc chắn không chỉ có một phương pháp xoa bóp như vậy chứ? Anh nghĩ biện pháp khác giúp Tiêu Băng Tuyết đi!”
Trương Vãn Thanh tuy rằng vẫn chưa mở miệng, nhưng hai mắt đỏ bừng, rõ ràng cũng vô cùng vội vàng, vô cùng lo lắng Diệp Huyền sẽ bị Tiêu Băng Tuyết cướp mất.
Diệp Huyền nhìn thấy hai vị mỹ nữ hai mắt đỏ bừng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, dù sao hắn có thể chân thật cảm giác được, hai người họ yêu hắn sâu đâm đến nhường nào!
Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi vui vẻ cười ra tiếng.
“Anh cười cái gì? Anh cái tên lưu manh này!”