Thấy Lâm Vân Bạch bất mãn và mỉa mai Diệp Huyền, sắc mặt Lâm Thanh Nham thay đổi: “Diệp Huyền, tính tình của cha tôi là vậy đó…”
Diệp Huyền không quan tâm, chỉ mỉm cười: “Không sao, tin hay không thì kệ ông ấy, chỉ cần lát nữa ông ấy đừng sợ đến mức không đứng nổi là được.”
Lâm Vân Bạch tức giận nói: “Diệp Huyền, cậu xem thường ai vậy? Cho dù tôi, Lâm Vân Bạch có tệ đến đâu đi nữa thì vẫn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!”
“Anh nói nhà họ Phùng tìm cao thủ đến báo thù, chuyện này chưa chắc tin được!”
“Bởi vì sống trong khu biệt thự này đều là những người có quyền lực, an ninh rất tốt!”
“Mặc dù nhà họ Phùng rất mạnh, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ dám phá hỏng khu biệt thự quyền uy này!”
Lâm Vân Bạch tràn đầy tự tin cũng có lý do riêng!
Khu biệt thự này được chia thành hai khu vực, bên trong và bên ngoài, khu biệt thự phía trước được dùng với mục đích thương mại, được đặt tên là Vườn Thương Dự.
Phía sau là Vườn Chính Ngự, người sống ở đây hầu hết là quan chức thành phố, cũng như một số quan chức đã nghỉ hưu. Do đó, công tác an ninh ở đây vô cùng nghiêm ngặt, những người không phải là chủ sở hữu thì sẽ phải đăng ký và bị hỏi nhiều vấn đề trước khi vào. Có một lý do quan trọng hơn chính là chủ nhân phát triển khu biệt thự rộng lớn này chính là nhà họ Khổng, một trong năm gia tộc!
Nếu người ngoài đến đây gây chuyện, chắc chắn sẽ đắc tội nhà họ Khổng!
Cho nên, cho dù là nhà họ Phùng thì cũng không dám tuỳ tiện làm loạn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao sau khi tập đoàn Lâm Thị và nhà họ Phùng đối đầu nhau, ông cụ Lâm lại không lựa chọn đi xa tránh tiếng!
“Ha ha!”
Thấy vẻ kiêu ngạo của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền chỉ cười. Bởi vì Diệp Trấn Nam tự thông báo cho anh rằng nhà họ Phùng phái Khải Thần Chưởng đến giết người, vậy nên tin này chắc chắn không phải là giả. Lâm Vân Bạch này, không biết nên nói đầu óc đơn giản hay ngu muội ngây thơ đây nữa!
Hai mươi phút trôi qua. Biệt thự nhà họ Lâm vẫn như thường. Khu biệt thự cũng không có báo động đột ngột nào. Đâu giống bị người khác tới xâm chiếm?
“Tôi nói mà, ở đâu ra mà Khải Thần Chưởng đến báo thù? Rõ ràng là Diệp Huyền đang vẽ chuyện, cố ý doạ chúng ta!”
“Anh còn dám nói anh có bản lĩnh giết chết cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư nhà họ Phùng?”
“Bây giờ tôi nghi ngờ Triệu Mẫn không phải bị anh giết, anh chỉ tự biên tự diễn mà thôi.”
Lâm Vân Bạch cười lạnh, ánh mắt khinh thường!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng. Hắn vội vàng trở về, hành động thần tốc, Khải Thần Chưởng còn chưa tới cửa mà hắn đã về đến nhà trước thôi.
“Thế nào, không còn gì để nói đúng không?”
Lâm Vân Bạch nhấp một ngụm trà, giống như đang chờ xem Diệp Huyền tự biến mình thành trò cười.
Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch vừa nói hết câu thì…
Ở cửa biệt thự, một ông lão có vóc dáng thấp bé, khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, dáng vẻ khô cằn, đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu, khiến mọi người trong nhà họ Lâm sợ hãi!
“Sao lại có ông già đứng ở cửa?”
Sắc mặt Lâm Vân Bạch đột nhiên thay đổi mãnh liệt, ông chỉ vào ông lão ở cửa hô to!
Còn Lâm Thanh Nham và Lý Gia Tuệ lập tức biến sắc, vô thức co rụt lại!
Trái lại, ông cụ Lâm khá bình tĩnh, nhưng ông cũng bị sự xuất hiện thần không biết quỷ không hay của người đàn ông này doạ sợ, hai tay nhịn không được siết chặt nắm đấm!
“Ha ha…”
Ông lão đảo mắt một vòng quanh phòng khách của biệt thự, sắc mặt dữ tợn, lạnh giọng cười nói:
“Nếu người nhà họ Lâm các ngươi đã ở đây hết thì đỡ mất công ta phải đi khắp nơi tìm rồi.”
Nghe những lời của ông lão, mọi người trong nhà họ Lâm không khỏi hoảng sợ, lập tức nhớ lại những gì Diệp Huyền đã nói khi mới về nhà!
Nhà họ Phùng đã thuê một cao thủ gọi là Khải Thần Chưởng đến nhà họ Lâm để giết người báo thù!
“Ông, ông là Khải Thần Chưởng?”