Nghe Diệp Huyền hỏi, trái tim Lâm Văn Bạch đột nhiên nhảy dựng lên: “Diệp Huyền, sao anh biết rõ như vậy? Nhị thiếu gia nhà họ Khổng quả thật tên là Khổng Thiên! Hơn nữa, hôm nay cậu ta còn bị đánh ở nhà hàng thịt nướng!”
“Anh đừng nói chính anh là người đánh cậu ta đấy! Đây không phải chuyện đùa đâu!”
Nghe vậy, Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham lập tức hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền!
Sau khi nghe Lâm Văn Bạch chất vấn, Diệp Huyền xem thường đáp: “Nếu là Khổng Thiên của nhà họ Khổng thì chính cháu là người đánh gã! Về phần quản gia Hoàng tên đầy đủ là gì thì cháu không biết, nhưng cháu là người đã giết ông ta!”
Thấy Diệp Huyền trả lời như vậy, người nhà họ Lâm ngây ngẩn cả người!
“Thật đúng là anh gây hoạ!”
Sau vài giây hoảng sợ, Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, tức giận quát lên:
“Diệp Huyền, chẳng lẽ anh đã quên Phùng Kim Long, gia chủ nhà họ Phùng, đã tìm Triệu Tam Đao xử lý anh rồi sao?”
“Mối uy hiếp của nhà họ Phùng vẫn chưa lắng xuống, anh lại đi trêu chọc người nhà họ Khổng sao? Não anh có vấn đề gì không, hay anh nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi chưa đủ rắc rối?”
Ở bên cạnh, mặc dù Lâm Thanh Nham vô cùng ngạc nhiên và lo lắng, nhưng cô vẫn vội vàng nói thay cho Diệp Huyền: “Cha, cha đừng tức giận, Diệp Huyền tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây chuyện!”
Cô kéo Diệp Huyền sang một bên, khẩn trương hỏi: “Diệp Huyền, đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ đi ăn thôi, sao lại đánh nhau với đám người Khổng Thiên?”
Diệp Huyền sờ mũi, nói chuyện Khổng Thiên đánh Dương Duy, Chu Tiểu Phỉ và các nhân viên khác của Tập đoàn Lâm Thị trong nhà hàng thịt nướng ra, sau đó hắn cũng nói hết những chuyện khi đánh Khổng Thiên!
Sau khi nghe Diệp Huyền giải thích, Lâm Văn Bạch càng thêm tức giận!
“Diệp Huyền, anh có ngu không? Để trút giận cho Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ mà anh đánh Khổng Thiên thành người tàn phế, ngay cả quản gia Hoàng cũng giết? Đây không phải trở thành kẻ thù của nhà họ Khổng sao?”
Lâm Văn Bạch nghiến răng dữ tợn nhìn Diệp Huyền, trong lòng đầy oán hận!
Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn chấp nhặt với Lâm Văn Bạch, nhưng sau khi nghe ông nói xong, hắn thật sự không chịu nổi!
“Lâm Văn Bạch, chú đang nói cái gì vậy? Mặc dù Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không có năng lực gì, nhưng họ vẫn là nhân viên trung thành của Tập đoàn Lâm Thị!”
“Nếu không phải ông nội và cha của họ ủng hộ nhà họ Lâm trong ban giám đốc, e rằng chú và Thanh Nham đã bị nhà họ Lục và các giám đốc khác đuổi ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị rồi đúng chứ?”
“Ngoài ra, cháu và họ cũng là bạn bè, nếu cháu không giúp họ, vậy họ sẽ nghĩ gì về cháu, họ sẽ nghĩ gì về Tập đoàn Lâm Thị và Thanh Nham? Hơn nữa, lúc đó Khổng Thiên không chỉ nói ngông cuồng mà gã còn không coi Tập đoàn Lâm Thị ra gì! Dương Duy tranh cãi với chúng nhưng đổi lại lại bị đánh đập tàn bạo! Ngay cả họ cũng dám đối đầu với nhà họ Khổng thì chú sợ cái gì?!”
“Lâm Văn Bạch, không thể không nói, bản lĩnh của chú còn không bằng Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ! Tất cả những gì chú nghĩ đến là bảo vệ lợi ích của chính mình!”
Lâm Văn Bạch bị Diệp Huyền dạy dỗ, ông càng tức giận hơn, nhảy dựng lên: “Diệp Huyền! Anh dạy dỗ tôi đúng không? Ai cho anh cái dũng khí đó?”
“Câm miệng!”
Lâm lão gia không khỏi tức giận hét lên, ngăn Lâm Văn Bạch tiếp tục gào thét: “Diệp Huyền nói đúng, mặc kệ như thế nào, Diệp Huyền đều có lý do để giúp Dương Duy!”
“Chuyện này không thể trách Diệp Huyền, chính Khổng Thiên và quản gia Hoàng đã đi quá xa, chết hoặc bị thương, họ bị trừng phạt đúng tội!”
Lâm Văn Bạch không ngờ Lâm lão gia sẽ bảo vệ Diệp Huyền, ông càng tức giận hơn: “Cha! Chẳng lẽ cha không biết nhà họ Khổng thậm chí còn tàn nhẫn và vô tình hơn nhà họ Phùng sao!”
“Chống lại nhà họ Phùng, chúng ta vẫn có thể ứng phó được, nhưng nếu khiêu khích nhà họ Khổng thì tuyệt đối sẽ không thể sống yên ổn được! Nếu họ hợp lực, Tập đoàn Lâm Thị chúng ta nhất định sẽ xong đời!”
Nghe Lâm Văn Bạch nói xong, Lâm lão gia vỗ bàn, tức giận nói: “Vậy sao! Mặc dù nhà họ Phùng và nhà họ Khổng rất có quyền lực, nhưng nhà họ và Tập đoàn Lâm Thị đáng bị cưỡi trên đầu trên cổ sao?”