“Tử Huyên đến nhà họ Nguyễn cũng được một thời gian rồi.” Sáng sớm đầu xuân, mặt trời mọc sớm hơn mùa đông một chút, bầu trời xám xịt dần trở nên trắng xoá, ông cụ chống gậy đứng bên cạnh hàng rào gỗ được chạm trổ tỉ mỉ của hành lang, ngắm nhìn một mảng hoa cỏ quý ở trước mặt, các chồi non đang bắt đầu nhú ra, một cảnh tượng sức sống dạt dào.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Lão quản gia thấy sương sớm ẩm ướt nên đã lấy một chiếc áo khoác mỏng bước tới, cười nhẹ: “Cuối năm cô chủ hạ sinh cặp sinh đôi thì nhà họ Nguyễn chúng ta sẽ rất náo nhiệt.”
“A Dung, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo, cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, không cần cái áo khoác này.” Ông cụ Nguyễn khẽ đưa tay phải lên, bảo quản gia cất lại rồi quay đầu nhìn thẳng về phía Đông, vẻ mặt suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Có một chuyện…” nghĩ mãi cũng không ra.
“Ông chủ không hiểu tại sao cậu chủ Chi Vũ phải hao tổn tâm sức cưới Trần Tử Huyên ư?”
Lão quản gia nhớ lại câu hỏi vừa rồi của ông cụ khi ở nhà ăn, hai người họ trước đây có phải quen biết nhau không?
“Xem tình hình hiện tại thì Trần Tử Huyên không có ấn tượng với cậu chủ Chi Vũ…” Lão quan gia ngừng lại, sắc mặt hơi nghiêm túc, nhưng cậu chủ Chi Vũ của họ rõ ràng vẫn luôn nhớ đến cô.
“Ông còn nhớ cái con Oreo trước đây không?”
Ông cụ Nguyễn sải bước chậm rãi đi về phía chòi nghỉ mát ở phía cuối hành lang, trầm giọng hỏi ngược lại.
Lão quản gia đi cùng ở phía sau, khi nghe được “Oreo” này, sắc mặt hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Nhớ.”
Đương nhiên là nhớ rồi…
Oreo là tên của một chú chó con trong nhà họ Nguyễn.
“Ông nội, nó muốn ăn bánh quy của cháu.”
Cậu chủ Chi Vũ của họ vào năm ba tuổi đã ở bên ngoài ôm một con Labrador toàn thân bẩn thỉu về, nó trông giống như một chú chó con hoang bị bỏ rơi.
Cậu chủ nhỏ duy nhất của nhà họ Nguyễn bọn họ làm sao có thể đụng vào thứ này chứ, quá dơ bẩn, quá nguy hiểm rồi, người giúp việc trong nhà lập tức lo lắng lấy chú chó con ra.
“Nó là của tôi.”
Cậu bé ba tuổi của giọng nói trẻ thơ ngọt ngào, nhưng lời nói rất rõ ràng và kiên định.
Một đám người giúp việc vẻ mặt bất lực nhìn lấy cậu chủ nhỏ của họ xụ cái mặt nhỏ xuống, cái tay nhỏ ngắn ôm lấy chú chó con dơ bẩn này mãi không chịu buông ra.
“Cháu muốn nuôi nó?”
Ông cụ Nguyễn cũng không bài xích chú chó con hoang này, nhìn đứa trẻ rồi hỏi.
Cậu chủ nhỏ của họ xụ cái mặt xuống nghiêm túc suy nghĩ, lát sau ngẩng đầu lên, giọng điệu trẻ con nói với ông cụ: “Nó luôn đi theo cháu, lén lén đi theo sau cháu suốt một đoạn đường…”
Đang nói giữa chừng, có lẽ do chú chó con nửa tháng tuổi này có chút nặng đối với cậu, nên cậu đặt nó xuống nền nhà sáng sủa sạch sẽ này.
Cậu ngồi xổm xuống gỡ một gói bánh quy Oreo đang cầm trên tay ra rồi cho nó ăn.
Chú chó con này có thể đã thực sự đói lắm rồi nên vội vàng gặm miếng bánh quy đó.
Cái tay nhỏ ngắn véo lấy cái tai của chú chó con, cậu chủ nhỏ nói: “Ông nội, cháu nghĩ có thể nó cũng thích cháu.” Cậu bé có vẻ rất vui và có chút tự hào nói với ông cụ.
“Cháu cảm thấy nó thích cháu nên cháu ôm nó về nhà, vậy cháu có hỏi nó xem nó có thích sống ở đây không?”
Đối mặt với đứa cháu trai ba tuổi, ông cụ Nguyễn vô cùng nhẹ nhàng, mỉm cười nói: “Cháu đưa nó về nhà thì sau này phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho nó thật tốt, cháu có thể nuôi nổi nó không?”
“Cháu có rất nhiều đồ ăn vặt.” Cậu ngẩng cái đầu nhỏ lên, vô cùng tự tin nói.
Ông cụ Nguyễn lắc đầu, cố tình trầm giọng: “Chó không thể ăn socola, nếu nó ăn nhiều bánh quy này thì nó sẽ bệnh đấy.”
Đứa trẻ lập tức sững sờ, có chút lo lắng lại nói: “Vậy, vậy cháu vẫn còn thứ khác có thể cho nó ăn, nó chắc chắn sẽ thích cháu.”
Cuối cùng cũng được giữ chú chó con hoang này lại, người giúp việc ẵm nó đi tắm, tiêm ngừa, chú chó con có bộ lông màu trắng gạo, hai cái tai rũ xuống trông cũng rất đáng yêu.
Giống chó Labrador này tính tình ngoan ngoãn, hiền hoà, không chậm chạp cũng không quá hiếu động, thân thiện và trung thành với con người. Ông cụ cảm thấy bồi dưỡng ý thức trách nhiệm của đứa cháu ngoan từ khi còn nhỏ cũng là một điều tốt.
Thật ra còn có một lý do quan trọng hơn để đồng ý giữ lại chú chó con này, chính là vì cậu chủ nhỏ này của nhà họ Nguyễn bình thường cũng rất cô độc.
Người bình thường không được phép đến gần cậu, mặc dù ở sau lưng luôn có một đám người giúp việc đi theo nhưng ông cụ đột nhiên nhận ra loại bảo vệ thái quá này chính là một kiểu gây hại đối với đứa trẻ.
“Nó luôn đi theo cháu.”
“Cháu cảm thấy nó có thể thích cháu.”
Loại lời nói trẻ con đơn giản và trực tiếp này khiến cho họ hiểu được, có lẽ cậu chủ nhỏ nhà họ Nguyễn của họ vẫn luôn khao khát được tiếp xúc với người khác.
Nhà họ Nguyễn không giống với các gia đình bình thường, ngay cả đi lại cũng có thêm một phần trang trọng uy nghiêm, cậu chủ nhỏ của họ từ nhỏ đã tiếp thu sự dạy dỗ này, cậu rất nghiêm túc thực hiện công việc chăm sóc chú chó con đó.
Trong khoảng thời gian này mọi người đều cho rằng nhà họ Nguyễn nuôi chú chó con hoang ấy cũng là một chuyện tốt, cậu chủ nhỏ của họ đã hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Tuy nhiên thời gian tốt đẹp không được bao lâu.
Một tháng sau bà chủ của họ từ nước ngoài trở về, cô ta nhìn thấy con Oreo đang chạy khắp nơi trong nhà thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta vốn dĩ đã rất sợ chó.
“Cha, con chó hoang tạp chủng này ở đâu ra vậy, Chi Vũ còn nhỏ như thế, lỡ như có ngày nó phát điên lên cắn thằng bé thì phải làm sao?”
Tuy người lớn bàn chuyện đều sẽ không nói trước mặt đứa trẻ nhưng cậu chủ nhỏ của họ rất nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được mẹ không thích người bạn nhỏ này của cậu.
Vào một buổi sáng, giày cao gót của bà chủ bị Oreo xem là đồ chơi và cắn lấy, sau khi phát hiện ra, cô ta hung dữ trách mắng một trận, ngay lập tức kêu người giúp việc bắt lấy con chó ném ra ngoài.
Nhưng ngày hôm đó người giúp việc đã tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy Oreo, nó bị cậu chủ nhỏ của họ giấu đi.
Đứa trẻ ba tuổi của nhà họ Nguyễn nhất định phải bắt đầu tiếp nhận việc giáo dục quy củ, mỗi ngày đều có giáo viên đến dạy, cậu nhốt nó trong một căn phòng chứa đồ ở Nam Uyển.
Có lẽ vì lo lắng chú chó con sẽ bị mẹ đuổi đi, nên cậu đang hy vọng có thể đợi được ông nội về để cầu xin.
Nhưng khi ông cụ Nguyễn trở về thì nhận được tin chú chó con của đứa cháu ngoan đã chết.
Nó bị nhốt trong phòng chứa đồ, có lẽ do lạ lẫm và đói bụng, nhiều lần muốn chạy ra ngoài mà cửa chính lại đóng chặt. Tuy vậy phòng chứa đồ hẻo lánh này trước đây thông nhau với hòn non bộ, ở phía dưới bức tường có để lại một lỗ hổng lớn, được công nhân dùng lưới sắt đơn giản ngăn lại, qua thời gian dài thì dây sắt bị gỉ.
Chú chó con này có lẽ muốn chui từ lỗ hổng này đi ra ngoài, nhưng không ngờ cơ thể lại bị dây sắt sắc nhọn đâm chảy máu, kẹt ở chính giữa, ra không được mà vào cũng không được, con chó chảy rất nhiều máu, có lẽ đã vật lộn kêu gào rất lâu, cuối cùng khi người giúp việc phát hiện thì nó đã không biết cử động rồi.
“Ông nội, Oreo nói nó biết sai rồi, nó đảm bảo sau này cũng không dám nữa.”
Đứa trẻ kết thúc lớp học vào bốn giờ chiều, lập tức chạy đi tìm ông cụ nói về chuyện chú chó con cắn giày cao gót của mẹ vào sáng nay.
Ông cụ Nguyễn sắc mặt nghiêm trọng không nói gì, chỉ gật đầu với đứa trẻ.
Đứa trẻ rất hớn hở chạy đến Nam Uyển mở cửa ra, con Labrador có bộ lông màu trắng gạo đó đang co ro trong góc: “Mày có phải bị bệnh rồi không?”
Cậu cảm thấy người bạn nhỏ của mình hôm nay có chút rụt rè, cái tay nhỏ ngắn sờ vào cái đầu mềm mại của nó, cánh tay nhỏ của cậu bế nó lên rồi đem nó về nhà ăn của nhà chính nhà họ Nguyễn, mang bữa tối của mình xuống và đặt ở trước mặt nó.
“Mau ăn đi.” Cậu ngồi xổm ở bên cạnh, dùng đôi mắt to trong veo nhìn nó.
Nhưng chú chó nhỏ này có vẻ hơi lạ lẫm, nó ngoe ngẩu cái đuôi rồi chạy đến góc tường, co người lại không để ý đến cậu.
Ông cụ Nguyễn ở bên cạnh nhìn lấy, sắc mặt có chút do dự, nhưng thấy đứa trẻ rất kiên nhẫn lại chạy đến bên cạnh chú chó: “Oreo, có phải mày giận tao không, mày đừng giận, sau này tao sẽ đối xử rất tốt với mày…” Thấy cậu lẩm bẩm với con chó bằng giọng điệu trẻ con thơ ngây, ông cụ nghe thấy có chút không đành lòng.
Tuy nhiên ba ngày sau đứa trẻ không còn tìm người bạn nhỏ của mình để chơi cùng nữa.
“Chi Vũ, thầy nói mấy ngày nay cháu không chăm chú nghe giảng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khoảng năm giờ chiều, ông cụ Nguyễn đã tìm thấy đứa trẻ ở sân sau của Nam Uyển, cậu co quắp cơ thể bé nhỏ lại ngồi xổm ở trong hòn non bộ, cúi đầu xuống với vẻ mặt buồn chán.
“Ông nội, cháu không vui.”
Giọng điệu ngây thơ của đứa trẻ trầm thấp nói.
Sắc mặt ông cụ sững sờ, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Có chuyện gì vậy, cháu nói cho ông nội nghe nào.”
Cậu ngước đầu lên, dùng đôi mắt to trong veo nhìn ông, có chút lo lắng nói: “Ông nội, mọi người đã giấu Oreo của cháu ở đâu vậy? Cháu không tìm được nó, cháu đã tìm rất lâu rồi vẫn không tìm ra…”
Ông cụ nhất thời không biết nên nói gì, những lời muốn nói trước đó đều nghẹn lại ở cổ họng.
Đứa trẻ từ trong hòn non bộ chui ra, lo lắng lắc lư cánh tay của ông cụ, non nớt cầu xin: “Ông nội, có phải mẹ không thích nó nên mẹ đã đuổi nó đi rồi phải không, ông đi nói với mẹ đi mà, cháu sẽ dạy dỗ nó, nó chắc chắn sẽ ngoan mà… Ông nội, ông nói với mẹ kêu mẹ trả Oreo lại cháu đi có được không?”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Nguyễn rất hiếm khi làm nũng, quản gia đứng ở bên cạnh nhìn thấy, hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.
Đúng lúc này một chú chó con mừng rỡ chạy tới: “Cậu chủ nhỏ, cậu nhìn này, Oreo đến tìm cậu này…” Quản gia nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
Đứa trẻ thậm chí không nhìn chú chó con ở bên cạnh dù chỉ một lần, bàn tay nhỏ đung đưa cánh tay của ông cụ có chút mạnh và lo lắng, giọng nói trẻ con rất buồn bã, phản bác lại: “Nó không phải.”
Vẻ mặt quản gia sững sờ.
“Nó chết rồi, ông đã kêu người chôn đi.” Ông cụ Nguyễn im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói.
Những đứa trẻ ba tuổi hiểu từ “chết” này sẽ quá nặng nề, nhưng đứa trẻ của nhà họ Nguyễn nhất định phải trưởng thành sớm, ít đi sự ngây thơ hồn nhiên, phải học cách chấp nhận và gánh chịu.
Đôi mắt đen láy trong veo của cậu mở to, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tuấn tú có chút không hiểu, ngây thơ hỏi: “Có phải nó sẽ không trở lại nữa không?”
“Đã chết rồi thì sẽ không trở lại nữa.”
“Tại sao lại chết vậy?”
“Nó muốn thoát ra ngoài nhưng lại mắc kẹt vào kẽ hở của lưới sắt.” Hoặc là ngay từ ban đầu đừng nên nói dối với đứa trẻ, bởi vì cậu bé rất nhạy cảm, sẽ rất nhanh phát hiện ra con chó thay thế kia không phải là thật.
Hôm đó ông cụ Nguyễn ở bên cạnh cậu cùng nhìn mặt trời dần dần lặn về phía Tây, khi còn lại ánh chiều tà cuối cùng thì ông cụ dắt tay đứa trẻ trở về nhà chính.
“Ông nội, cháu không nên đưa Oreo về nhà, nó có thể thực sự không thích cháu…”
Lời nói thủ thỉ của đứa trẻ vào ngày hôm đó khiến cho ông cụ Nguyễn và quản gia mãi ghi nhớ trong lòng.
“Kể từ đó nhà họ Nguyễn của chúng ta cũng không nuôi thú cưng nữa.” Vẻ mặt của lão quản gia có chút xúc động, cúi đầu nhìn ông cụ Nguyễn ở chòi nghỉ mát: “Cậu chủ Chi Vũ tính tình lạnh lùng, kể từ đó cậu càng không thích gần gũi với người khác…”
Vì vậy, Trần Tử Huyên…
Chuyện này thực sự kỳ lạ.
“Cho người đi điều tra rõ ràng hai đứa đã quen biết nhau như thế nào ngay từ lúc bắt đầu.”
“Bắt đầu điều tra thành phố C từ sáu năm trước…”
Đứa cháu trai này của ông ấy đã không còn là đứa trẻ ngây thơ của lúc trước nữa, điều mà anh muốn thì chắc chắn sẽ ra tay ngay lập tức, tại sao phải mãi chèo kéo, nhất định phải đợi sáu năm sau mới hao tâm tổn sức cướp người từ trên tay của Triệu Dịch Kiệt chứ.