“Huyên Huyên…” Một giọng nói nam tính dịu dàng vang lên bên tai cô: “Huyên Huyên…” Anh ta dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi cái tên này từng tiếng một.
“Đừng có gọi tôi bằng cái tên này, thật là buồn nôn!” Chỉ có mẹ cô mới có thể gọi cô bằng cái tên này thôi.
Đôi lông mày thanh tú của Trần Tử Huyên nhíu chặt lại, vẻ mặt cô có chút mâu thuẫn giãy dụa, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Cô khẳng định trước đây mình đã từng nghe qua giọng nói dịu dàng này rồi.
Người này là ai…
Cô mở miệng muốn kêu lên nhưng cả người lại run rẩy một trận, trong phút chốc, mở mắt mê man nhìn lên trên trần nhà máu trắng, quanh chóp mũi là mùi của nước khử trùng.
… Lúc này mới phát hiện thì ra nãy giờ mình đang nằm mơ.
Nơi này là bệnh viện.
“Bệnh viện?” Sắc mặt cô nhợt nhạt, khẽ lẩm bẩm, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Cô mơ hồ nhìn xung quanh một vòng, bên tai là tiếng tít tít của máy đo huyết áp.
“Tại sao mình lại ở bệnh viện?”
Cơ thể cô hơi sốt nhẹ, đầu óc trì độn một hồi lâu sau mới có thể lấy lại tinh thần.
“Cậu nói cái gì?”
Mà lúc này trời đã sắp sáng, nhân viên và cảnh sát đang dọn dẹp phế tích và cứu viện ở phía nhà kho bên kia…
“Cậu nói Trần Tử Huyên ở bệnh viện?”
Lê Hướng Bắc cầm điện thoại di động, giọng nói lộ vẻ không dám tin.
“Cái gì?” Nguyễn Chi Vũ vội vàng xông lên phía trước cướp lấy di động của anh ta, giọng khàn khàn khiếp sợ hỏi.
“Trần Tử Huyên ở bệnh viện!”
Tại sao cô lại ở bệnh viện?
“Tại sao mình lại ở bệnh viện?”
Đầu óc cô nặng nề, hình như có một người đàn ông…
Trong lúc giật mình, hình như Trần Tử Huyên đã nhớ lại điều gì đó, vẻ mặt cô có chút lo lắng, tim đập thình thịch lập tức xốc tấm chăn màu trắng của bệnh viện lên, hai tay xoa bụng của mình…
Toàn thân căng thẳng, cô cúi đầu nhìn vùng bụng phẳng lỳ của mình rồi thở ra một hơi dài, may là…
Cô nhớ ra rồi, sau khi rời khỏi tiệc rượu của tập đoàn, cô đã gặp một người đàn ông có tướng mạo hào hoa phong nhã mặc lễ phục màu đen. Ngay lúc đó Chu Thông đã nhầm cô là Lưu Oánh Oánh, anh ta đi theo cô từ khi còn trong hội trường cho tới khi đi ra ngoài.
Anh ta vẫn luôn theo đuôi cô cho tới khi cô ra tới bãi đậu xe dưới hầm rồi bắt gặp Nguyễn Chi Vũ và Chu Hải đang bắn nhau, chính là vào lúc này Trần Tử Huyên đã bị Chu Thông bịt miệng nhanh chóng cưỡng chế bắt đi.
Trong lúc ở trong nhà xưởng hóa chất, Chu Thông cầm con dao lạnh như băng, muốn dùng nó để mổ bụng của cô ra.
Đột nhiên suy nghĩ của Trần Tử Huyên rối loạn, cô mơ hồ nhìn về phía cánh cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, giọng nói này…
“Trước đây tập đoàn có phân chia chị em chúng tôi quản lý, chưa bao giờ để xảy ra loại chuyện này!”
“Ngày hôm nay đúng lúc lại là ngày tập đoàn kỷ niệm 50 năm thành lập, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc canh sẽ bị gièm pha, ngày mai nhất định giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ giảm. Ba, con đã nói từ lâu rồi. Chi Vũ nó còn trẻ, sao có đủ năng lực nắm giữ toàn bộ tập đoàn…”
Nguyễn Ngọc Hoàn và mấy chị em gái cùng ông cụ Nguyễn tới bệnh viện, nói là tới động viên trấn an Trần Tử Huyên nhưng thực ra là tới để nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Một giờ đêm, gió đêm lạnh lẽo, hàng lang khu nội trú của bệnh viện vang lên mấy tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Tay phải ông cụ Nguyễn chống gậy, nghe mấy đứa con gái thi nhau oán thán mà không ngừng phiền não, sắc mặt già nua có chút khó coi.
Tập đoàn kỷ niệm 50 năm thành lập, đây vốn là một ngày tốt lành, vậy mà cuối cùng lại để xảy ra chuyện này!
“Trật tự chút đi, vào xem Tử Huyên thế nào rồi!” Sắc mặt ông cụ không vui, quát mấy đứa con gái một tiếng.
“Trần Tử Huyên ở phòng nào?”
Mà lúc này tại thang máy bên trái, một thân hình cao lớn vội vàng chạy về phía bên này. Quần áo Nguyễn Chi Vũ lộn xộn, vẻ mặt có chút sốt ruột hỏi: “Trần Tử Huyên ở đâu?”
Nguyễn Ngọc Hoàn thấy anh tới, sắc mặt lập tức đen lại, mang cái mác trưởng bối ra đứng canh trước người anh.
Bà ta làm ra vẻ tức giận giáo huấn: “Nguyễn Chi Vũ, cậu chỉ vì ham muốn nhất thời, không chỉ chèn ép chúng tôi mà còn đắc tội với nhiều người như vậy, lần này là Trần Tử Huyên bị người ta hại, lần sau có thể sẽ đến lượt chúng tôi đó. Cậu thực sự là một kẻ vô cùng ích kỷ!”
“Tránh ra.”
Nguyễn Chi Vũ không có tâm trạng nói lý với bà ta… Anh nhìn những gương mặt này lập tức cảm thấy phiền, mặc kệ thân phận trưởng bối đã trực tiếp đẩy bà ta ra.
“Trần Tử Huyên ở đâu vậy ạ?”
Anh liếc mắt về phía ông cụ Nguyễn, cắn răng hỏi một câu, giọng nói lộ ra chút thấp thỏm.
Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng, lập tức chửi ầm lên: “Nghiệt chủng, vợ mình thì mày mặc kệ, cứ luôn lởn vởn bên cái con hồ ly tinh kia, mày còn mặt mũi tới đây à?”
Nguyễn Chi Vũ bị ông mắng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không phải anh cảm thấy tức giận, chỉ là có chút không dám tin. Trần Tử Huyên thực sự ở bệnh viện.
Tại sao cô lại ở chỗ này…
“Ba, ba nói với cậu ta chuyện quản lý công ty đi.”
“Ngày mai tổ chức cuộc họp đại hội cổ đông, cậu ta không thích hợp nắm giữ vị trí này nữa…” Bọn họ nhanh chóng lên tiếng yêu cầu bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc của anh.
Nguyễn Ngọc Hoàn và mấy cô chị em gái nhân cơ hội thi nhau kêu gào.
Mà Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng chuyện của công ty.
Trên mặt anh là sự hoang mang chưa từng có, cũng khó có thể giải thích được, trán nhăn chặt lại, anh nhanh chóng bước tới phòng bệnh phía bên này, bàn tay to nắm lấy chốt cửa khẽ vặn một cái.
Tầm mắt của anh nhìn thẳng vào giường bệnh, đôi mắt thâm trầm nhanh chóng mở to kinh ngạc, đúng là cô thực sự ở đây.
Trần Tử Huyên nằm trên giường bệnh nhìn người đàn ông trước mắt bước nhanh đến gần mình, cô không khỏi có chút khẩn trương.
Bước chân của Nguyễn Chi Vũ nhanh hơn, khi anh đi tới trước giường bệnh bèn dùng ánh mắt hung hăng nhìn tổng quát từ trên xuống người cô giống như đang chất vấn gì đó.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm, tầm mắt của anh lại nóng rực khiến cô có chút run lên sợ hãi.
“Tại sao cô lại ở đây?” Đột nhiên anh trầm giọng mở miệng.
Trần Tử Huyên mím chặt môi không trả lời anh, cô rủ mắt xuống nhớ tới một việc rồi như là không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, khẽ xoay người đưa lưng về phía anh.
Thế nhưng lúc này Nguyễn Chi Vũ lại có chút tâm phiền ý loạn.
Anh nhanh chóng đi tới dùng hai tay xoay bả vai vô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Lúc cô ở trong nhà xưởng, là ai cứu cô ra?” Giọng nói của anh trầm thấp lộ ra một phần cố ý.
Khoảng thời gian anh lẻn vào nhà xưởng đã nhìn thấy hình ảnh Chu Thông bị người khác tập kích trong căn phòng nhỏ. Hiện tại anh vẫn nhớ kỹ lúc đó mình còn mơ hồ nhìn thấy một đôi nam nữ ôm nhau thân mật…
“Tôi hỏi cô, lúc ở nhà xưởng là ai đã cứu cô ra? Anh ta là ai?”
Tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ có chút phiền não, anh dùng giọng điệu lạnh lùng thúc giục cô. Vai Trần Tử Huyên bị anh đè xuống có hơi đau, khuôn mặt nhỏ nanh nhíu chặt lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông phía trên: “Buông ra!”
Anh chạy tới chỗ khác cứu Lưu Oánh Oánh chẳng màng tới sống chết của cô, hiện tại còn dám mở miệng chất vấn cô như vậy, dựa vào cái gì mà tra hỏi cô chứ?
“Người đã cứu tôi là ai không liên quan đến anh!” Cô nhìn thẳng vào mắt anh quật cường phản bác.
Nguyễn Chi Vũ nghe được giọng điệu của cô, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lúc này anh thấy cơ thể cô còn khá yếu, sắc mặt tái nhợt nên kiềm chế cơn tức giận lại, hơn nữa cô cũng đang mang thai, nghĩ tới đây ánh mắt anh mới dịu dàng đôi chút. Anh buông tay khỏi vai cô, đứng thẳng dậy.
“Tại sao cô lại xuất hiện ở tiệc rượu?” Anh cố gắng đè nén tâm trạng xao động dưới đáy lòng, dùng giọng lạnh lùng tiếp tục tra hỏi.
Người con gái trên giường bệnh tức giận không muốn để ý tới anh.
“Trần Tử Huyên!”
Nguyễn Chi Vũ tức giận gầm lên, nhìn chằm chằm vào tấm lưng kiên cường của cô trước mặt, anh lẩm nhẩm tên cô vài lần, một cái tên vô cùng quen thuộc.
Anh nổi cơn thịnh nộ khiến tâm tình cô có chút xao động, cô có thể cảm nhận được sự sốt ruột của anh.
Sắc mặt Trần Tử Huyên ẩn chứa sự phức tạp, trong ngực hơi nghèn nghẹn.
Hình như….Hình như anh rất khẩn trương.
“Tôi không biết.” Trần Tử Huyên đột nhiên thấp giọng mở miệng.
“Tôi không biết người cứu tôi là ai.”
Trần Tử Huyên không có nói dối, cô quả thực không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ biết rằng lúc nguy hiểm anh ta đã đột nhiên xuất hiện giành lấy con dao trên tay Chu Thông rồi kịp thời cứu cô…
Trần Tử Huyên rủ mắt nhìn xuống, sắc mặt vô cùng suy yếu giống như đã mất hết sức lực.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, cơn thịnh nộ vừa mới bùng lên dần dần tiêu tán.
“Tại sao cô lại tới tiệc rượu, ai cho cô tới đó. Lúc ở bãi đậu xe cô đã nhìn thấy gì?” Anh chậm rãi mở miệng, suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Trần Tử Huyên, đừng có giấu giếm gì với tôi…”
“Vậy còn anh, anh lừa tôi cái gì?” Cô ngắt lời của anh, hỏi.
Mí mắt Nguyễn Chi Vũ híp lại tựa như không ngờ cô lại phản bác anh như vậy. Trần Tử Huyên nắm chặt tấm chăn trong tay, toàn thân như có thêm dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn: “Nguyễn Chi Vũ, thư phòng của anh…”
“Cô đi tới thư phòng của tôi?” Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ lập tức trở nên nghiêm túc.
Sắc mặt Trần Tử Huyên trắng bệch, cô đã sớm ngờ tới chuyện anh sẽ tức giận nhưng không ngờ phản ứng lại gay gắt như vậy:
“Tôi… Tôi chỉ xem…” Cô mở miệng như muốn giải thích.
Nguyễn Chi Vũ như là nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hung ác nham hiểm lộ ra ý tứ cảnh cáo: “Ai bảo cô đi vào phòng sách của tôi?”
“Trần Tử Huyên, chuyện của tôi cô không có quyền hỏi đến!” Ánh mắt âm trầm của anh nhìn chằm chằm cô: “Gần đây cô liên lạc với người nào, cô…”
“Chuyện của tôi cũng không liên quan gì tới anh.” Cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình vô cùng lạnh lẽo.
“Hiện tại thân thể tôi khó chịu, mời anh ra ngoài ngay lập tức!” Trần Tử Huyên cắn chặt răng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.
“Trần Tử Huyên, cô…” Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ buồn bực nói.
“Cô Lưu của anh đã bình an vô sự rồi, chuyện của tôi không cần anh để tâm. Làm phiền cậu Nguyễn lập tức đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Trần Tử Huyên mặt lạnh, quay người nói với anh.
Rầm.
Cửa phòng bệnh bị người bên trong hung hăng đẩy ra.
Dáng người cao lớn anh tuấn của Nguyễn Chi Vũ đang đứng dựa lưng vào bức tường phòng bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn qua phòng bên tay trái như có một nỗi muộn phiền buồn bực nào đó bị đè nén trong anh, anh khẽ nhắm đôi mắt ủ rũ lại.
Vốn dĩ anh muốn nói cô không sao là tốt rồi.
Vốn dĩ anh muốn nói anh rất lo lắng cho cô.
Thế nhưng anh lại không nói, anh không biết nên nói những lời này như thế nào, cũng không biết nên mở miệng ra sao…
“Chi Vũ, Trần Tử Huyên đâu?”
Lê Hướng Bắc nghe nói Trần Tử Huyên đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện cũng vội vàng chạy tới, không ngờ được lại gặp Nguyễn Chi Vũ đang đứng trước cửa phòng bệnh, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh thoáng qua vẻ cô đơn.
“… Chăm sóc cho cô ấy.”
Nguyễn Chi Vũ dặn dò một câu rồi nhấc chân đi tới phía thang máy bên kia.
Lê Hướng Bắc đứng chôn chân tại chỗ, rõ ràng anh muốn ở đây, sao lại rời đi nhanh như vậy.
“Trần Tử Huyên, cô và Chi Vũ cãi nhau hả?” Anh ta mở cửa phòng, khẽ suy đoán rồi hỏi một câu.
Trần Tử Huyên thấy người tới là Lê Hướng Bắc nên thả lỏng tâm tình đang khẩn trương xuống, thở dài một hơi.
“Cô thật là không có lương tâm. Chi Vũ tới nhà xưởng để tìm cô, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, cậu ấy rất lo lắng cho cô…”
… Anh rất lo lắng cho cô.