“Sao cô còn ở đây hả, tôi đã nói rồi mà, cô cút ngay, đừng tới đây nữa!” Trần Tử Huyên ngồi trên ghế kim loại ngoài hành lang của phòng bệnh, nhìn người phụ nữ trước mắt đang hung hăng mắng mình, cô đột nhiên có chút luống cuống, muốn mở miệng giải thích một câu.
Giang Hoa Nhân mất kiên nhẫn quát lên với vệ sĩ: “Lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây ngay.”
“Là cậu Nguyễn bảo cô ấy ở lại…”
Vệ sĩ nhìn về phía vị phu nhân này, giọng điệu cũng không quá kính cẩn, nói thẳng với bà ta.
Giang Hoa Nhân nghe đến đây, sắc mặt bất ngờ đại biến, nói: “Chi Vũ tỉnh rồi?”
“Con trai tôi đã tỉnh, tại sao không có ai thông báo với tôi vậy.”
Giọng điệu của bà ta có chút vội vàng, hơi bất mãn, lập tức không quan tâm đến Trần Tử Huyên nữa, bước nhanh vào phòng bệnh.
“Phu nhân, bà không thể đi vào.”
Hai vệ sĩ ngoài cửa mang theo sắc mặt lạnh lùng tiến lên ngăn cản bà ta lại.
Giang Hoa Nhân cực kỳ tức giận nói: “Tại sao tôi không thể đi vào, người nằm bên trong là con trai của tôi đấy!”
“Xin lỗi.”
Thái độ của vệ sĩ rất cứng rắn, lạnh lùng đáp lại hai chữ.
Trần Tử Huyên nhìn mẹ chồng sậm mặt xuống giằng co cùng vệ sĩ, bèn nhỏ giọng giải thích một câu: “Ông nội nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Nguyễn Chi Vũ…”
“Cô không có tư cách nói chuyện ở đây!” Giang Hoa Nhân đen mặt quay đầu trừng mắt nhìn cô.
Trần Tử Huyên nhìn bà mẹ chồng cao quý lạnh lùng này, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, lựa chọn im lặng.
Cô cảm thấy Giang Hoa Nhân so với Nguyễn Ngọc Hoàn còn khó sống chung hơn, hơn nữa hình như mẹ của Nguyễn Chi Vũ rất ghét cô…
Mà lúc này, bên trong cửa phòng truyền đến một tiếng vang rất lớn.
Bởi vì bị ngăn cách bởi cánh cửa vừa dày vừa nặng này nên cô không nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng cô có thể mơ hồ đoán được ông cụ Nguyễn đang tức giận ở trong đó.
“Nếu như không phải lần tai nạn bất ngờ này, cháu còn định giấu giếm ông bao lâu nữa hả!”
“Nguyễn Chí Vũ, chuyện này cháu phải nói rõ ràng cho ông!”
Ông lão trong phòng bệnh sắc mặt âm trầm, tay phải siết chặt quải trượng, cả người run lên vì tức giận.
“Ông nội, ông bình tĩnh lại đi ạ, Chi Vũ vừa mới tỉnh lại, thân thể cậu ấy còn rất yếu, sau này chúng ta hỏi cậu ấy sau…”
Lê Hướng Bắc đứng ở bên cạnh ông cụ, nhìn thấy hai ông cháu bọn họ cãi nhau ngất trời, liền lo lắng khuyên nhủ một câu.
Nhưng người đàn ông trên giường bệnh lại như không biết sống chết, lạnh lùng ném xuống một câu: “Mọi người biết thì sao chứ.”
Bây giờ ông cụ Nguyễn đã tức giận đến mức nếu không phải thấy anh vừa mới tỉnh dậy còn yếu ớt thì đã dùng gậy đập chết tên cháu trai bất hiếu này rồi.
“Nguyễn Chi Vũ, cháu thật sự cho rằng chuyện gì mình cũng có thể giải quyết được sao, đồ khốn này, bây giờ cháu còn không để ông già này vào mắt nữa rồi!”
Nguyễn Chí Vũ vẫn như cũ bình tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía ông cụ đang tức giận ở cuối giường, trong lòng có chút suy nghĩ.
Dường như anh có vẻ mệt mỏi, chậm rãi khép mắt lại, nói: “Mọi người biết thì cũng vô ích thôi.” Giọng điệu của anh bình thản, cuối cùng chỉ thấp giọng nói một câu.
Ngay cả khi anh không giấu bọn họ, thì chuyện này ai cũng không thể giúp được cả.
Sắc mặt của ông cụ vừa kiềm chế vừa phức tạp, trợn mắt nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
Đột nhiên ông cụ Nguyễn quay người lại, bước từng bước nặng nhọc đi ra ngoài.
Lê Hướng Bắc lo lắng cảm xúc của ông cụ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cũng lập tức đi theo ông ra ngoài. Tuy nhiên lúc rời đi lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh kia, tâm trạng có hơi buồn bực, nặng trĩu.
Nguyễn Chi Vũ nói không sai, cho dù ngay từ đầu bọn họ biết, cũng không giúp được gì…
“Ông ơi, Chi Vũ cũng chỉ là không muốn ông lo lắng cho cậu ấy thôi.”
Lê Hướng Bắc đi bên cạnh ông cụ, thấp giọng an ủi một câu lúc ông vặn tay nắm cửa.
Sắc mặt ông cụ Nguyễn âm trầm khó coi, nhíu chặt mày, mở cửa ra. Hai người bọn họ đi ra ngoài, Giang Hoa Nhân cùng Trần Tử Huyên đồng thời ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi.
“Cha, Chi Vũ thế nào rồi, hai người nói chuyện gì vậy…” Giang Hoa Nhân không nhịn được đứng lên khỏi ghế kim loại, khẩn trương nói.
Tuy nhiên, ông cụ không để ý tới bà ta, ngược lại quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về Trần Tử Huyên ở bên kia.
Trần Tử Huyên bị ông nhìn đến có chút bối rối, nhất thời không biết nên đứng lên hay yên lặng ngồi đó chờ ông lên tiếng.
“… Chăm sóc cho nó thật tốt.”
Giọng nói già nua của ông cụ Nguyễn khàn khàn vang lên, có chút nghẹn ngào dặn dò Trần Tử Huyên ở bên kia, sau đó không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp bước thẳng vào thang máy.
Đôi con ngươi của Trần Tử Huyên mở lớn, nhìn ông cụ rời đi.
Cô không rõ lắm câu nói vừa rồi của ông cụ “chăm sóc cho nó thật tốt” là có nghĩa gì.
Mà nhìn bóng lưng uy nghiêm, thân thể vẫn luôn mạnh khỏe của ông cụ Nguyễn lúc này lại trông giống như đã già đi rất nhiều.
“Bác gái, Chi Vũ vừa mới tỉnh lại, cậu ấy cần phải nghỉ ngơi…” Lê Hướng Bắc nhìn về phía Giang Hoa Nhân, có ý tứ nói.
Sắc mặt Giang Hoa Nhân cực kỳ khó coi, rõ ràng là bà ta không được vào phòng bệnh.
Bà ta có chút không cam lòng, nói: “Chi Vũ đang cần được chăm sóc…”
“Mới vừa rồi ông nội cũng đã nói, để cho Trần Tử Huyên làm việc đó, Chi Vũ đã kết hôn, bác gái không cần phải lo lắng nữa đâu.” Sắc mặt Lê Hướng Bắc vẫn như thường nhàn nhạt đáp lại một câu.
Trần Tử Huyên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lê Hướng Bắc, đúng thật là lạ lùng. Mặc dù Lê Hướng Bắc là một công tử ăn chơi có nhiều bạn gái, nhưng anh ta vẫn luôn kính trọng trưởng bối. Bây giờ xem ra anh ta đang dùng giọng điệu lạnh nhạt để nói chuyện với Giang Hoa Nhân.
“Còn không mau vào trong đi.”
Lê Hướng Bắc đi ngang qua người Trần Tử Huyên, thấp giọng thúc giục.
Động tác của Trần Tử Huyên có hơi chậm chạp, mà Giang Hoa Nhân ở bên cạnh vô cùng tức giận không phục nhìn bước chân ngập ngừng đi vào trong phòng bệnh của cô.
Trên giường bệnh người đàn ông đang khép mắt lại nghỉ ngơi.
Cô đứng ở bên mép giường, nhìn nửa chai dịch truyền vẫn còn lại một ít trên giá sắt, không dám lên tiếng sợ làm phiền anh, cẩn thận kéo một chiếc ghế, ngồi ở bên cạnh giường lẳng lặng nhìn lọ dịch truyền trên đỉnh đầu.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cánh cửa nặng nề kia đã đóng lại, nơi này chỉ còn lại cô và anh.
Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cô biết anh vẫn còn chưa ngủ, sắc mặt của anh có hơi tái nhợt, lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô khẽ mở miệng ra muốn hỏi một câu, nhưng lại do dự, sau đó im lặng.
Nếu cô hỏi anh về chuyện mới vừa rồi ông nội và Nguyễn Chi Vũ nói với nhau, anh chưa chắc sẽ nói, tuy nhiên cô lại có chút dự cảm xấu về về điều đó.
Bởi vì cô chú ý đến một vết lõm nhỏ trên khung kim loại ở phía đuôi giường, xem ra vừa rồi ông cụ đã cực kỳ tức giận, dùng quải trượng đập một gậy rồi mới đi ra ngoài.
“Tôi, tôi đã làm phiền đến anh sao?”
Khi thấy bình dịch truyền gần hết, cô đứng dậy muốn đổi một chai khác. Vừa mới đổi xong, lúc cô cúi đầu xuống liền thấy anh đang mở to mắt chăm chú nhìn mình.
Nguyễn Chi Vũ cũng không nói gì cả.
Con ngươi sâu thẳm trong veo, mới vừa rồi anh còn chưa ngủ, chỉ là muốn nhắm mắt ở một mình.
“Anh có khó chịu chỗ nào không, có muốn gọi bác sĩ không?”
Trần Tử Huyên bị anh nhìn có chút lúng túng, sau khi suy nghĩ một lúc liền hỏi: “Có phải anh muốn uống nước, hay là ăn chút gì không?”
Hỏi xong những lời này, Trần Tử Huyên cũng cảm thấy mình có chút ngu ngốc, nhưng cô thật sự không biết mình có thể làm được gì cho anh.
Anh vẫn không nói gì cả, vẻ mặt của Trần Tử Huyên càng túng quẫn, nói: “Nếu như anh cảm thấy tôi phiền, muốn tôi đi ra ngoài thì tôi có thể ở ngoài đợi anh.”
Có lẽ là bởi vì vết thương trên người quá đau, Nguyễn Chí Vũ thoáng thở hổn hển, bất chợt thấp giọng mở miệng nói: “Nếu như tôi muốn em đi ra ngoài thì bây giờ em không thể nào ở chỗ này được đâu…”