“Vết thương của anh sao rồi?” Trần Tử Huyên nhìn anh trong bộ đồ của bệnh nhân, hỏi một câu không được tự nhiên cho lắm.
Cô không tới gần mà đứng cách chân giường hai mét.
Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trên giường, bên phải giường còn có hai bình dịch treo trên giá đỡ, ánh mắt anh sâu thẳm và phức tạp nhìn chằm chằm vào cô đang đứng cách đó hai mét, cô cứ đứng cách xa như vậy, không đi đến gần anh.
“Không sao cả.” Anh trầm giọng đáp.
Có thể là do ánh mắt của anh quá tập trung, Trần Tử Huyên không thể nhìn thẳng vào mặt anh, cô quay đầu lại liếc nhìn xung quanh trong phòng này, sau đó không khí lại trở nên trầm lắng lần nữa.
Tầm mắt của Trần Tử Huyên dừng lại nhìn chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng trên chiếc tủ ở đầu giường, tuy rằng ngoài mặt cô rất bình tĩnh, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại dâng trào một vài cảm xúc kỳ lạ.
Là cô đã kêu Lê Hướng Bắc trả lại chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng này cho anh. Chiếc đồng hồ này, dường như đã thực sự trở thành thói quen của anh, anh mang nó đi khắp nơi. Suy nghĩ của cô cứ thế trôi đi, đôi mắt cô cụp xuống, suy nghĩ về nhiều thứ, cho đến khi Nguyễn Chi Vũ đột nhiên nói: ‘Về nhà với anh.”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Con ngươi sâu thẳm của Nguyễn Chi Vũ rất sắc bén, sáng rực nhìn vào mắt cô, trầm giọng lặp lại: “Trần Tử Huyên, trở lại nhà họ Nguyễn với anh.”
Về nhà họ Nguyễn.
Trần Tử Huyên chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên nói như vậy, cô giật mình sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào với anh, nhưng ít nhất sâu thẳm trong lòng cô cũng không kháng cự ý kiến này.
Điện thoại trên bàn cạnh giường đột nhiên đổ chuông.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến bầu không khí tịch mịch trở nên tự nhiên hơn một chút, Trần Tử Huyên quay đầu lại không nhìn anh, sải bước đi về phía tủ đầu giường.
Tay phải của Nguyễn Chi Vũ vẫn còn đang truyền nước, Trần Tử Huyên cũng không rề rà mà giúp anh lấy điện thoại, đi đến bên anh và đưa cho anh.
Cô liếc nhanh, thấy người gọi đến là ông nội.
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn cô, lúc này cô đang đứng trước mặt anh, cách anh chưa đến nửa mét, anh duỗi tay trái ra nhận lấy điện thoại, ngón tay mảnh khảnh chạm vào tay cô có chút mát lạnh. ‘
Chuông điện thoại cứ reo liên tục, thật phiền phức nên Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng nhấn vào nút trả lời.
Điện thoại phát ra một giọng nói thô bạo và tức giận: “Có chuyện gì vậy!”
“Đã phái nhiều người như vậy còn mượn đường bay, còn làm cho bản thân mình bị thương, đồ vô dụng!” Ông cụ Nguyễn uy nghiêm khiển trách.
Mặc dù Nguyễn Chi Vũ không bật loa ngoài nhưng Trần Tử Huyên đứng bên cạnh vẫn nghe được rất rõ, ông nội không bao giờ khách sáo với cháu trai, rõ ràng là quan tâm đến cháu, nhưng ông cụ chửi bới rất hăng say.
Ông nội tức giận đến mức hét vào điện thoại: “Anh và Trần Tử Huyên rốt cuộc là làm sao vậy, hai đứa đều chạy ra nước ngoài, không cần cặp sinh đôi ở nhà nữa đúng không?”
Có lẽ vì đầu dây bên này không có ai trả lời, nên ông cụ Nguyễn lại càng tức giận mắng anh: “Có nghe thấy tôi nói gì với anh không? Cút về đây ngay lập tức!”
Nguyễn Chi Vũ nhìn điện thoại mà không lên tiếng, nhưng Trần Tử Huyên đáp lại một cách tự nhiên: “Cháu biết rồi.”
Đầu dây bên kia, ông cụ Nguyễn ngây người một lát, ông không ngờ Trần Tử Huyên sẽ trả lời.
“Hôm nay chúng cháu sẽ bay về.” Nguyễn Chi Vũ không nhanh không chậm trả lời và cúp máy trước.
“Hôm nay bay về có gấp quá không?” Khi Lê Hướng Bắc và những người khác biết sẽ chuẩn bị trở về nước, mỗi người đều có chút ngạc nhiên và tiếc nuối: “Tôi còn dự định đợi sau khi bão tuyết qua đi, sẽ ở lại Thụy Sĩ một hai ngày nữa, gần thị trấn nhỏ này có vài khu du lịch, suối nước nóng cũng rất nổi tiếng.”
Lê Hướng Bắc bí mật dùng cùi chỏ chạm vào Trần Tử Huyên ở bên cạnh, hạ giọng nói: “Nói với Chi Vũ đi, chúng ta ở lại chơi hai ngày nữa rồi về.”
Trần Tử Huyên phớt lờ anh ta.
Thực ra cô cũng cảm thấy hơi vội vàng, dù gì Nguyễn Chi Vũ cũng bị thương nhẹ ở lưng, tốt hơn là nên nghỉ thêm một ngày rồi hẵng rời đi. Nhưng Nguyễn Chi Vũ đã nói như vậy rồi, có lẽ anh có việc gấp phải về nước giải quyết, dù sao anh cũng là một người bận rộn mà.
“Ra sảnh ăn chút gì đó đi, một tiếng nữa xuất phát.” Cô cất bước về phòng của mình.
Lê Hướng Bắc rất oán hận mà nhìn theo bóng lưng của cô: “Này, Trần Tử Huyên, hiếm khi chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, cô cứ xem như là cô cùng Chi Vũ đi du lịch trăng mật đi, ở lại thêm hai ngày đi mà.”
Triết lý sống của Lê công tử là ăn tốt, ngủ tốt và chơi tốt, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện bi thảm ở vùng núi tuyết phủ trước đó, làm sao anh ta cũng muốn đối xử tốt với bản thân hơn một chút.
Nhưng khi Trần Tử Huyên nghe thấy cụm từ “du lịch trăng mật”, bước chân của cô cảng nhanh hơn.
Những điều ngọt ngào và đẹp đẽ ấy không liên quan gì đến cuộc hôn nhân của cô cả.
Thủ hạ dưới quyền của Nguyễn Chi Vũ làm việc rất hiệu quả, chỉ một giờ sau, bọn họ đã trên đường đến sân bay.
Sau khi họ đã ổn định ngồi trên khoang máy bay, máy bay cũng bắt đầu cất cánh với tốc độ ổn định. Bầu trời rất trong xanh, mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, tâm trạng mỗi người vẫn tốt hơn một chút, như thể những khó khăn của ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng thôi.
Trần Tử Huyên cũng cảm thấy khi thỉnh thoảng nhớ lại cuộc sống có đôi lúc thực sự như một giấc mơ.
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, máy bay từ Thụy Sĩ bay về thành phố A, vừa xuống máy bay đã có người đến đón, cô chưa kịp suy nghĩ gì hết đã bị giục lên xe chuyên dụng đi thẳng đến biệt thự của nhà họ Nguyễn ở trung tâm thành phố A.
Đầu óc Trần Tử Huyên có chút bối rối, căn biệt thự có kiến trúc nguy nga quen thuộc này, đã lâu rồi cô chưa bước chân vào nhà họ Nguyễn.
Từ lúc xuống máy bay, cô thậm chí còn chưa nói muốn tìm xe đưa cô về thành phố C, Nguyễn Chi Vũ giống như rất vội vàng mà thúc giục cô, thậm chí không cho cô có cơ hội từ chối.
“Ông nội đâu?” Trông cô có chút thận trọng.
Dì Phương tràn đầy vui mừng, nhiệt tình chào hỏi: “Cô chủ, cô đã về rồi. Ông cụ Nguyễn có việc đột xuất nên vội vàng đi ra ngoài, ông ấy nói là ở nhờ nhà bạn vài ngày, cô có mệt không? Phòng ngủ chính đã được dọn dẹp rồi. Tôi pha sẵn nước cho cô tắm rồi, nhà bếp cũng đang chuẩn bị những món ăn yêu thích của cô…”
“Ồ!!!” Trần Tử Huyên gật đầu, cô không biết nên nói gì khi đối diện với sự nhiệt tình của dì Phương.
Về phần ông cụ Nguyễn, ông cụ đã ra ngoài rồi, vốn dĩ cô còn đang vướng mắc không biết nói gì khi gặp lại ông cụ, dù gì thì lần cuối cùng cô rời khỏi nhà họ Nguyễn cũng là bị đuổi đi, dù cô biết đó là yêu cầu của dì cô, nhưng cô vẫn cảm thấy khá khó xử.
Cô nhìn nhà họ Nguyễn vừa quen vừa lạ trước mặt, trong lòng có chút khó chịu.
“Cô chủ, để tôi đưa cô đến phòng em bé xem hai đứa bé nhé.”
Dì Phương trông rất phấn khích và gần như kéo cô đến phòng em bé.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên hơi giật mình khi nghe thấy cụm từ “phòng em bé”, nhưng cô không từ chối mà lại giống như mộng du, cả người chậm chạp đi theo dì Phương.
Nguyễn Chi Vũ ở phía sau đang lặng lẽ theo dõi phản ứng của cô, khi nhìn thấy cô đi lên lầu cùng với dì Phương, nỗi lo lắng không biết tên trong lòng anh cuối cùng cũng được thả lỏng rồi.
Buộc cô để cô không có cơ hội từ chối. Ánh mắt anh khá phức tạp, đây là tác phong quen thuộc của anh khi đối mặt với cô. Anh biết rằng điều này thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, nhưng anh không thể làm gì khác.
Nguyễn Chi Vũ không vào phòng em bé, anh quay trở lại phòng ngủ chính của Đông Uyển. Anh cởi áo khoác, lấy chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng trong túi ra, cầm nó trong lòng bàn tay, anh chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, đã nhiều năm như vậy…
Khi gặp cô, ngay từ đầu anh đã lén lút cưỡng bức cô, trong lòng đột nhiên có cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh nhắm mắt và thở ra một hơi dài.
…Ít nhất thì cô đã trở lại.
Nguyễn Chi Vũ ngồi trong phòng ngủ chính 20 phút, thực ra anh vội vàng về nước không phải do có việc gì gấp, cuối cùng cũng trở về nhà, anh lặng lẽ ngồi nhìn quanh phòng ngủ, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút sốt ruột, thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía cửa phòng ngủ. Nhưng sau 50 phút vẫn không thấy ai gõ cửa phòng ngủ.
Anh đột nhiên đứng dậy, sải bước nhanh, có chút sốt ruột đi đến phòng em bé.
Trong phòng em bé, Trần Tử Huyên vẫn chưa rời đi, cô vẫn còn ở đây.
Anh không giỏi bộc lộ cảm xúc, anh không muốn khiến cô vừa trở về đã cảm thấy bản thân bị ép buộc, có lẽ hiện tại cô không được tự do.
Nguyễn Chi Vũ không muốn vào phòng em bé, anh không biết phải nói gì với cô, chỉ cần cô vẫn còn ở nhà họ Nguyễn là được rồi, anh quay người lại, giảm tốc độ và định đi vào phòng làm việc.
Tuy nhiên, động tác của Trần Tử Huyên trong phòng em bé hơi kỳ lạ, anh quan sát cô một lúc. Trần Tử Huyên lặng lẽ đứng bên nôi em bé, cô cúi xuống, thật cẩn thận đưa tay chạm vào hai đứa trẻ sinh đôi đang ngủ say, sau đó mặt cô có vẻ hơi giật mình, cô nhanh chóng thu tay lại, xắn áo lên, ngẩn ngơ nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô.
“Chúng là do em sinh ra đó.” Nguyễn Chi Vũ nhìn vào trong phòng nói một câu, giọng điệu trầm thấp và bất lực.
Trần Tử Huyên ngơ ngác nhìn lại, ánh mắt chạm vào con ngươi của anh, vẻ mặt của cô hơi thất thần.
Cô vội vàng kéo áo xuống, xấu hổ lẩm bẩm: “Em có phải đang nằm mơ không… sao em lại sinh ra hai đứa bé.” Giữa hai hàng lông mày của cô hiện ra sự bối rối không biết giải thích thế nào.
Hai đứa bé đã lớn như vậy rồi, cũng đã nửa tuổi rồi, nghĩ như nào cũng không thể tin được.
Nhìn dáng vẻ của cô, những nỗi phiền muộn trong lòng trước đây của Nguyễn Chi Vũ đột nhiên được quét sạch, anh khẽ cười ra tiếng.