Khoảng 5 giờ chiều, Trần Tử Huyên từ bệnh viện trở về nhà của Nguyễn. Lần này khám thai này diễn ra rất thuận lợi, hơn nữa đã có thể thấy được thai nhi qua ảnh siêu âm B. Cô ngắm bức hình chụp cặp con trai sinh đôi của mình, tâm trạng khá hào hứng khi lần đầu được làm mẹ.
“Bác Phương à, cháu nói cho bác nghe, hôm nay cháu…” Trần Tử Huyên đi ngang qua khúc quanh hành lang, vừa lúc gặp được bác Phương, rất hào hứng cầm ảnh siêu âm bước tới.
Tuy nhiên đang nói được một nửa lại nhìn thấy một bóng người cao lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.
Trần Tử Huyên lập tức dừng chân lại, Nguyễn Chi Vũ thấy cô cũng chợt dừng bước.
Trong lúc nhất thời, hai người bốn mắt chạm nhau, vẻ mặt đều có hơi ngạc nhiên.
“Em hôm nay…” Anh lên tiếng, giọng nói có hơi trầm thấp.
“Bác Phương à, hôm nay cháu bận rộn cả ngày, có hơi mệt mỏi, lát nữa cơm tối gọi cháu nhé.” Tốc độ nói chuyện của Trần Tử Huyên có hơi nhanh, giọng nói kia rõ ràng là đang tức giận.
Dường như cô không muốn trao đổi gì với người đàn ông trước mặt này cả. Cô xụ mặt xuống, bước nhanh qua người anh.
Nguyễn Chi Vũ cứ như vậy mà bị cô bỏ mặc ở một bên. Anh xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn bước chân không hề do dự của người phụ nữ kia đi xa…
Gương mặt lạnh lùng của anh dần trầm xuống.
“Cậu Chi Vũ à, thiếu phu nhân cô ấy… Cô ấy mang thai nên tâm tình thay đổi tương đối nhiều.” Bác Phương đứng bên cạnh, biểu cảm lúng túng nói.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bác phương chậm rãi nói thêm với anh: “Cậu Chi Vũ, thật ra một tháng này thiếu phu nhân đã rất cố gắng, cô ấy đọc rất nhiều sách tạp chí thời trang, trò chuyện với các nhà thiết kế để tìm hiểu về cách phối đồ, còn đích thân đến cửa hàng để chọn trang phục cho cậu… ”
Những việc này, Trần Tử Huyên đều bỏ tâm sức vào làm, những người làm như họ đều có thể nhìn thấy. Chỉ là thiếu gia của bọn họ quá bận rộn, e rằng cậu ấy không để ý lắm.
Nguyễn Chi Vũ nghe bà nói vậy, lông mày anh khẽ nhướng lên. Lại nhớ đến mấy hôm trước, cô cầm một bộ âu phục mới, rất kích động khoa tay múa chân trước mặt anh.
Bác Phương thấy rõ ràng tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều, bèn vội vàng nói tiếp, “Bữa cơm tối nay thiếu phu nhân cũng tự tay lo liệu, cô ấy làm Phật nhảy tường. Từ sáng đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, hầm trên lửa nhỏ…”
Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ có hơi kinh ngạc, cô làm được những món khó như vậy sao?
Trên mặt bác Phương có vẻ không biết phải làm sao, cười một tiếng, nói: “Thiếu phu nhân nói, món này chỉ cần cho thức ăn vào nồi, chủ yếu là cần nguyên liệu tươi, nấu chín là có thể ăn được rồi.”
Thật ra Trần Tử Huyên ở nhà bếp học tập khoảng gần nửa tháng nhưng cũng không thu hoạch được gì cả. Để cô học giết cá, một dao chặt xuống đã làm cho cả ruột cá, đầu cá đều nát bấy.
Cuối cùng, có lẽ đã nản lòng, lại không phục.
Nên mấy ngày trước cô đã chạy đến phòng bếp, rêu rao nhất định phải làm được món ăn có độ khó cực kỳ cao. Trần Tử Huyên đã chọn món Phật nhảy tường, món ăn có nhiều quy trình rườm rà nhất. Cô ném cả chục nguyên liệu như bào ngư, hải sâm, nấm mai,… vào một cái nồi lớn.
Bác Phương cảm thấy, cô thế này có hơi giống kẻ phá của.
“Là vậy sao?”
Nguyễn Chi Vũ trầm giọng đáp lại, nhìn về phía bóng dáng đã biến mất ở khúc quanh hành lang, đáy mắt có hơi trầm tư.
Cô ấy làm những chuyện này là vì anh sao?
Nguyễn Chi Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ chủ động quan tâm như vậy.
Từ lúc nào cô đã biết học cách quan tâm người khác như vậy, thật sự muốn trở thành một người vợ tốt. Cô không gây chuyện là đã tốt lắm rồi.
Nguyễn Chi Vũ không hiểu sao lại cười thành tiếng.
Tối hôm nay nhà họ Nguyễn ăn tối hơi muộn vì nồi Phật nhảy tường lớn của Trần Tử Huyên không đủ ngon, đến gần 9 giờ mới bắt đầu ăn.
“Bác Phương, bác thấy có phải khó ăn lắm không?” Con hải sâm kia bị cô hầm đến nỗi gần như bị biến dạng.
“Cậu Chi Vũ nhất định sẽ thích.”
“Tối nay không phải anh ấy ra ngoài ăn tối sao?” Trần Tử Huyên vừa bước phòng ăn, vừa ngẩng đầu đã giật mình, bởi vì có ai đó đã đợi sẵn ở bàn ăn.
Người giúp việc nhanh chóng dọn thức ăn ra bàn, cuối cùng đặt nồi Phật nhảy tường ở ngay chính giữa bàn.
Con ngươi Nguyễn Chi Vũ hơi trầm xuống nhìn thức ăn ngon trước mặt, lại quay đầu quan sát người phụ nữ bên kia.
Trần Tử Huyên không biết tâm trạng hiện tại của mình gì, bị nhìn anh như vậy có chút chột dạ, có hơi cẩn trọng bước đến ghế ăn đối diện ngồi xuống.
Dáng vẻ giả bộ như thường ngày, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm sao?”
“Chờ nồi Phật nhảy tường này.”
So với lúc xế chiều, giọng của Nguyễn Chi Vũ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Cái này, cái này là do bác Phương hầm đấy.” Không biết có phải là do chột dạ hay không, Trần Tử Huyên lớn tiếng nhấn mạnh một câu.
Nguyễn Chi Vũ nhìn ra vẻ giả vờ vụng về này của cô, không khỏi bật cười.
Mà cô bị anh nhìn chằm chằm thế này, gò má hơi ửng đỏ.
“Tay em bị sao vậy?”
Nguyễn Chi Vũ khẽ cau mày, để ý thấy ngón tay phải của cô bị quấn băng lại.
Bị anh hỏi như vậy, vẻ mặt của cô càng trở nên chột dạ luống cuống: “Tôi chỉ là vô tình cắt phải thôi.”
Anh không nói gì thêm, bước nhanh đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh cô, nói: “Để tôi nhìn một chút……”
Trên mặt Trần Tử Huyên đầy vẻ lúng túng, chần chừ đưa tay lên.
Mà lúc này, đột nhiên một giọng nói đầy vội vàng vang lên…
“Cậu Chi Vũ, ông cụ gọi điện tới…” Quản gia cầm điện thoại, vội vàng chạy tới.
“Điện thoại của ông nội kìa.”
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên nghiêm chỉnh lại, dùng cùi chỏ chạm vào người đàn ông bên cạnh, ra hiệu anh nghe máy đi.
Nguyễn Chi Vũ sắc mặt phức tạp cầm điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, ông cụ ở đầu dây bên kia đã hung dữ ra lệnh: “Lập tức đến Seattle ngay!”
“Nguyễn Chi Vũ, anh có nghe tôi nói không, tôi bảo anh lập tức qua đây, tìm bác sĩ chuyên khoa não, bọn họ có cách…”
“Không đi.” Anh lạnh lùng từ chối.
Nguyễn Chi Vũ nắm chặt điện thoại, biểu cảm âm trầm khó coi.
Sau đó là một loạt tiếng mắng đầy tức giận ở đầu dây bên kia điện thoại…
Trần Tử Huyên không nghe được hai ông cháu đang nói gì, Nguyễn Chi Vũ dường như cố ý tránh đi. Anh xoay người đi về một hướng khác, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được Nguyễn Chi Vũ đang nóng nảy. Đoán chừng ở bên kia tâm trạng ông cụ cũng không tốt lắm.
Bọn họ đang tranh cãi về điều gì?
Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt cúp điện thoại.
“Cậu Chi Vũ, ông cụ rất lo lắng cho cậu…” Quản gia ở bên cạnh cố nén buồn bực, thấp giọng muốn thuyết phục.
“Lần sau ông nội gọi không cần nghe máy.”
Nguyễn Chi Vũ lạnh giọng nói, con ngươi âm trầm liếc nhìn quản gia.
Quản gia từ nhỏ đã nhìn anh lớn lên, biết rõ tính tình của anh, bất lực không dám lên tiếng nói thêm gì nữa. Mà Trần Tử Huyên đang ngồi ở trên ghế trong phòng ăn lại không nhìn nỗi.
“Ông nội điện thoại nói gì vậy?”
Cô nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, nói: “Nguyễn Chi Vũ, anh cần phải nghe lời khuyên của người khác, đừng có suốt ngày bày ra tính khí cáu kỉnh này. Ông nội chắc chắn ở Seattle bận bịu việc của anh đúng không, anh nên thuận theo tâm ý của ông… ”
“Tôi nói, chuyện này, không cần em quan tâm!”
Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại, đối mặt với cô, thái độ rất cứng rắn.
Trần Tử Huyên cũng cực kỳ tức giận: “Anh vẫn luôn như vậy, cả ngày đều mang theo dáng vẻ đó. Mỗi chuyện anh làm đều chỉ cần đạt được mục đích, trong quá trình đó tổn thương bao nhiêu người không quan trọng sao?”
“… Lần trước Triệu Dịch Kiệt còn nhắc tới chuyện anh âm thầm phái người giá họa cho anh ta tội cưỡng hiếp. Anh đúng là có thể vì mục đích của mình mà chuyện gì cũng có thể làm được. Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác không! Anh nên quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của ông mình, anh làm sao có thể…”
“Tôi lam sao vậy nhỉ!”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, hoàn toàn tối sầm lại.
Anh thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Trần Tử Huyên, em cảm thấy em có tư cách ở chỗ này bày vẽ tôi nên xử lý như thế nào sao, hay là nên nói em vẫn luôn đau lòng cho Triệu Dịch Kiệt… Tôi nói cho em biết, tôi chính là người không cần quan tâm đến có bao nhiêu người bị tổn thương, tôi phải đạt được mục đích đấy. ”
“… Trần Tử Huyên, em an phận một chút cho tôi, đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”