“Đang nghĩ gì vậy?” Nguyễn Chi Vũ nhìn cô đặt món đồ vừa mang về trên đầu tủ trước giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường ngẩn người, vẻ mặt có hơi nghi hoặc, không mấy vui vẻ lắm.
Trần Tử Huyên quả thật đang suy nghĩ một vài chuyện, nghe thấy âm thanh của anh, bất giác ngẩng đầu lên.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Chi Vũ đã hơi nhíu mày, nói: “Chuyện của công ty em không cần biết quá nhiều đâu.”
Anh nghĩ rằng cô đang giận dỗi về chuyện vừa rồi anh đuổi cô đi ra ngoài.
“Ồ.”
Vẻ mặt của cô có hơi cẩn trọng, ồ nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống, trong con ngươi một ít cảm xúc phức tạp.
Anh đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt cô, như thể có thể nhìn thấy được tâm sự nặng nề trong lòng cô. Anh thấp giọng nói: “Bên cạnh tôi có rất nhiều trợ thủ đắc lực, tôi không cần em phải trở nên giống như bọn họ, em chỉ cần là…” vợ tôi.
Có vài lời, muốn giải thích rõ ràng, nhưng anh không biết làm thế nào để diễn đạt cả.
Đing đing…
Trần Tử Huyên không nghe rõ những lời nói sau đó của anh, bất chợt điện thoại trong túi áo khoác của cô rung lên.
Trên Wechat có một tin nhắn mới: Trần Tử Huyên, bây giờ cậu thế nào rồi, tớ vừa nhìn thấy tin tức, có phải các cậu gặp tai nạn xe cộ không. Có thời gian nhất định phải liên lạc với tớ nhé, tớ rất lo lắng cho cậu.
Đó là tin nhắn của Chu Tiểu Duy gửi cho cô.
“Có phải ngày mai chúng ta về nước không?” Đầu tiên Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên hỏi anh một câu.
Nguyễn Chi Vũ hơi nhướng mày, có phần tò mò không biết có phải gần đây cô gặp ai không.
Đôi mắt anh nghi ngờ liếc về phía màn hình điện thoại của cô, vẻ mặt nhạt nhẽo, khẽ ừ một tiếng: “Ừ.”
Trần Tử Huyên ngược lại không có suy nghĩ gì khác, ngón tay nhanh chóng trực tiếp trả lời: Tớ cùng anh ấy đều không sao cả, ngày mai sẽ trở về nước, đừng lo lắng.
“Chu Tiểu Duy thấy tin tức nên nhắn tin cho tôi, hình như hôm cô ấy say rượu đó, lúc ra về còn gặp phải tên anh trai cặn bã kia, bị dây dưa mãi…”
Trần Tử Huyên rất tự nhiên nói chuyện phiếm với anh, vừa nói cô vừa xụ mặt xuống, có hơi tức giận nói: “Nếu như Mã Tuấn lại bắt nạt cô ấy, lúc về anh ta không xong với tôi đâu!”
“Việc của cô ấy đã giải quyết xong, không cần em lo lắng đâu.” Người đàn ông trên giường ăn vài miếng sau đó đẩy bữa trưa ra, tức giận nói với cô một câu.
“Làm sao anh biết được?”
Nguyễn Chi Vũ không nói thêm lời nào nữa, xưa nay anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của người ngoài cả.
Trần Tử Huyên vốn là một người vô cùng hoạt bát, không có cách nào để có thể bình tĩnh như anh được cả. Cô chơi điện thoại di động một lúc, sau đó nghĩ đến vài chuyện vụn vặt lập tức đưa điện thoại di động tới làm phiền anh.
“Nguyễn Chi Vũ anh giúp tôi xem đây có phải là Wechat của Hạ Vân Lệ không, hình như hôm qua cô ấy vừa thêm tôi thì phải?”
Anh nhàn nhạt đáp lại ba chữ: “Tôi không biết.”
Trần Tử Huyên không tin, nói: “Anh sao lại không biết được, hai người nhìn rất thân quen…”
Nhưng mà, suy nghĩ một giây, cô mới nhướng mày, hỏi: “Anh không có Wechat sao?”
“Nguyễn Chi Vũ, để tôi đăng ký tài khoản mới cho anh nhé, bây giờ mọi người đều ở trong đây tán gẫu với nhau đấy. Anh tương tác vài bài đăng hoạt động của khách hàng để tăng thêm chút cảm tình cũng được lắm.”
Cảm tình của khách hàng? Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ có chút lãnh đạm, anh không cần cùng mấy lão già đó phát triển quan hệ làm gì.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ cũng không từ chối.
Điện thoại màu đen ở trên đầu tủ bị Trần Tử Huyên cầm tới, vô cùng thuần thục lập một tài khoản mới cho anh.
Lúc điền vào biệt danh, cô hơi do dự một lúc.
“Anh cảm thấy 'khối băng' thế nào?” Cô có phần thận trọng hỏi anh.1
“Sao cơ?”
Trần Tử Huyên có hơi không biết phải trả lời anh thế nào, hơi lắc đầu suy nghĩ nói: “Chính là đổi biệt danh ấy, ví dụ như khối băng Nam Cực hay gì đó, nghe có vẻ dễ gần hơn…”1
Khối băng, hơn nữa lại còn ở Nam Cực.1
Anh thực sự không hiểu nổi trong đầu của vợ mình chứa thứ gì nữa, trong đầu suốt ngày có quá nhiều ý tưởng kỳ quái.
Nguyễn Chi Vũ thấy cũng không sao cả, dù sao loại phần mềm liên lạc này đối với anh cũng không có tác dụng mấy, liếc thấy khóe môi cô đang len lén cong lên, nụ cười có hơi đắc ý.
“Ở đây, anh có thể thiết đặt một mật khẩu thanh toán sáu chữ số, bình thường anh phải gửi nhiều lì xì để tích lũy nhân phẩm…”
Cô bỗng nổi hứng, xít lại gần anh, ngồi ngay bên cạnh anh, vô cùng nhiệt tình hướng dẫn anh cách sử dụng.
“Anh trai Lê này là Lê Hướng Bắc, Heo con muốn xoay người là Chu Tiểu Duy…” Cô cầm điện thoại, chỉ cho anh biết một số chi tiết về cách sử dụng. “Aimee là mới được thêm vào, chắc là Hạ Vân Lệ…. ”
“Cái này là tôi.” Cô chỉ vào avatar hình một con mèo lớn, nói với anh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn ảnh đại diện mặt mèo to kia, không hiểu sao lại bật cười thành tiếng.
“Cười gì vậy, đây mới gọi là đáng yêu, anh có biết không đấy. Nguyễn Chi Vũ anh rất OUT…” Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn anh, sau đó lẩm bẩm nói: “Đợi con trai tôi chào đời, tôi sẽ đổi ảnh đại diện của mình thành bé con.”
“Bé con không phải là em sao?” Anh biết biệt danh của cô.
“Buồn nôn quá, đừng kêu mà.”
Nghe anh đột nhiên nhắc đến biệt danh này, Trần Tử Huyên lại nhớ tới một người bạn Wechat khác, vẻ mặt có hơi ngẩn ra, ngón tay nhanh chóng lật tìm danh bạ.
“Người đẹp ngủ trong rừng này là ai?”
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào màn hình, lập tức hỏi.
Anh sẽ không quên, ngày đó ở trong phòng ngủ, 'người đẹp ngủ trong rừng' này đã gửi cho cô hai tin nhắn, gọi tên cô rất thân mật.
Trần Tử Huyên không lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào ba chữ 'Người đẹp ngủ trong rừng' này.
Cô đoán, đó là cậu ấy.
Khó trách… ngoài mẹ cô ra, cũng chỉ có cậu ấy là người duy nhất gọi cô bằng biệt danh.
“Trần Tử Huyên, em định leo rào vượt tường đấy à!” Người đàn ông bên cạnh trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “… Em đã là mẹ của con trai tôi rồi.”
Trần Tử Huyên đặt điện thoại xuống, cô chợt mỉm cười.
Cô cảm thấy khối băng Nguyễn Chi Vũ này thật ra đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh lẽo ngột ngạt như trước nữa.
Cô tự nhiên vòng tay qua cổ anh, ngả đầu vào vai anh, cười có chút gian xảo.
“Nguyễn Chí Vũ, tôi vừa dùng Wechat của anh để thêm Lê Hướng Bắc, tên đó nhìn thấy biệt hiệu mới của anh, lập tức nhắn lại biểu tượng cảm xúc bị sét đánh ha ha ha…… Quả nhiên tôi đặt tên rất lợi hại mà.”
Cô không hề khiêm tốn chút nào, cúi đầu dựa vào vai anh, mặt dụi vào cổ anh, nở nụ cười càng lúc càng đắc ý.
Trần Tử Huyên rất hiếm khi chủ động gần gũi anh như thế này. Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ hơi cứng đờ lại trong giây lát, trên thực tế anh đang rất căng thẳng, chậm ba giây rồi sau đó mới đưa tay trái lên xoa đầu cô.
Mái tóc dài của cô rất mềm mại, nụ cười của cô ấy vô cùng tùy ý, hơn nữa cô cũng không kháng cự lại.
Thật ra, động tác như thế này, anh đã tưởng tượng từ rất lâu rồi…
“Nguyễn Chi Vũ, có một việc tôi muốn nói với anh.” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh với giọng điệu nghiêm túc.
Điều này khiến anh hơi khẩn trương, hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Cô nhìn anh một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Cảm ơn anh đã bảo vệ con trai của tôi…”
Cô đang nói đến vụ tai nạn xe hơi vừa rồi, nếu như không phải anh phản ứng nhanh mà vọt tới trước người cô, chỉ sợ rằng…
“Là con trai của chúng ta!” Nguyễn Chi Vũ tức giận đáp lại.
“Trần Tử Huyên, loại chuyện này theo lời thường ngày của em nói, không phải vì không biết báo đáp như thế nào, nên lấy thân báo đáp sao?”
Bị người đàn ông này nhìn chăm chú, hai má Trần Tử Huyên dần đỏ lên.
Đúng là làm bậy rồi, cô không nên nhắc đến chuyện đó.
“Chuyện đó, tôi cần phải làm quen đã…”