Đã hơn một giờ sáng, cả tiểu khu đều chìm vào yên lặng. Tuy nhiên, phòng khách của một trong những căn hộ lại thắp đèn sáng trưng, Chu Tiểu Duy nhanh chóng lấy hộp thuốc ra, cau mày nhìn Đường Duật đang thương tích đầy mình mà rơi vào im lặng.
Tự nhiên tên này lại chạy đến đánh nhau với Nguyễn Chi Vũ.
Nhìn thương tích đầy mình như thế, chắc hẳn bọn họ đánh nhau rất khốc liệt…
“Có muốn tôi giúp anh không?” Cô ấy thấy anh ta còn bị thương ở cả sau lưng nữa.
“Không cần.”
Đường Duật từ chối thẳng thừng, rõ ràng là bị thương nhưng không hề sốt ruột gì cả, không hề nhăn nhó mặt mày, vẫn cứ lạnh lùng như trước đây, như thể bị thương mà không biết đau vậy.
“Tại sao hai người lại đánh nhau thế?”
Cô ấy vốn là người yếu đuối nên khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trắng nõn của Đường Duật bị bầm tím và chảy máu thì thật sự rất đau lòng.
Bỗng nhiên Chu Tiểu Duy thấy tức giận, cô ấy nhớ kỹ năng của Nguyễn Chi Vũ rất mạnh, kỹ năng chiến đấu của Thái quyền đều là cao cấp, Đường Duật lại gầy yếu như vậy, đây không phải là bắt nạt người khác ư?
“Anh ta cũng không khá hơn tôi là bao.”
Dường như Đường Duật biết cô ấy đang nghĩ gì.
“Nguyễn Chi Vũ cũng giống anh?”
Chu Tiểu Duy hỏi lại, đột nhiên đầu óc cô sững lại, sắc mặt tái nhợt, lập tức ngồi xuống bên cạnh người đàn ông rồi vội hỏi: “Nguyễn Chi Vũ đã về nước rồi à?”
Lúc này Chu Tiểu Duy mới tới vấn đề then chốt, Nguyễn Chi Vũ đã về nước rồi ư?
Đường Duật không trả lời cô ấy, vẻ mặt không cảm xúc của anh ta càng thêm ảm đạm, cuối cùng khẽ nói với cô ấy: “Đừng để cục cưng biết.”
Chu Tiểu Duy giật mình với vẻ mặt đờ đẫn.
Cô ấy đã nghe thấy Đường Duật gọi hai chữ cục cưng bằng giọng nói trong trẻo và trầm thấp này, giọng nói của anh ta cũng giống như khí chất của anh ta vậy, nhẹ nhàng mềm mại, trong trẻo như nước, vô cùng êm tai.
Đường Duật gọi hai chữ cục cưng không hề âu yếm chút nào mà nghe rất tự nhiên, như một thói quen trong cuộc sống của anh ta vậy.
“Nếu Nguyễn Chi Vũ đã về, tại sao lại không nói cho Trần Tử Huyên biết?” Chu Tiểu Duy không hiểu.
Đường Duật im lặng không nói gì, anh ta cầm lấy thuốc chống viêm và thuốc mỡ bôi vết thương trên bàn rồi đi vào phòng tắm.
Lúc này đã là rạng sáng, phòng khách yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Chu Tiểu Duy vang lên.
Cuối cùng, cô ấy thở dài liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã rất khuya nên cô ấy tắt đèn pha trong phòng khách rồi về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu màn đêm lại quay về vẻ tĩnh mịch vốn có.
Tuy nhiên Chu Tiểu Duy không biết rằng một cánh cửa được mở trong phòng khách sát bên cạnh và người phụ nữ bên trong đang dựa vào tường, cô có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện của họ vừa rồi.
Anh đã về.
Thì ra anh đã về rồi…
Ngồi ở mép giường, phòng khách nhỏ không có ánh sáng, phía trước cửa sổ bên phải có một lớp rèm tuyn mỏng, đèn đường ngoài tiểu khu nhàn nhạt hắt vào, ánh đèn màu cam ấm áp nhưng không chói lóa.
Đây là tấm rèm cửa sổ mới được Đường Duật gọi người đến thay, anh ta biết nếu quá sáng sẽ khiến cô giật mình, còn tối quá sẽ khiến cô sợ hãi, anh ta vẫn luôn hiểu cô rất rõ.
Bây giờ đã là tháng mười một, ban đêm hơi se lạnh, Trần Tử Huyên ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm gối, mơ màng quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ màu xanh lục trên bàn cạnh giường.
Một giờ bốn lăm phút rạng sáng, kim giờ chuyển động rất chậm, rất chậm.
Cô không ngủ được.
Cô hy vọng rằng thời gian sẽ trôi nhanh hơn và bình minh sẽ đến sớm hơn.
Cô cứ yên lặng chăm chú nhìn kim giờ và không ngừng ngóng trông, giống như cô đã mong chờ một phép màu hơn bốn mươi ngày qua.
Nếu anh đã về, chắc chắn sẽ ổn thôi.
Chỉ cần anh quay về, chắc chắn mọi chuyện sẽ không sao rồi.
Ban đêm ở tiểu khu rất yên tĩnh, có lẽ mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say. Cho đến khi đèn đường bên ngoài tự động tắt, vào thời khắc trời đất tối sầm lại lúc sáng sớm kia, cô vẫn dựa đầu vào thành giường, tay nắm chặt chiếc đồng hồ báo thức, trời sẽ sáng nhanh thôi.
Phải đợi, cô có thể đợi.
Ngay sau đó bầu trời trở nên trắng xóa, tấm rèm lại tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Sáu giờ sáng, Chu Tiểu Duy tỉnh dậy với đôi mắt gấu trúc, sau đó tự động đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị vào bếp làm bữa sáng. Khi đi ngang qua phòng dành cho khách, cô ấy đột ngột dừng bước.
“Trần Tử Huyên, cậu muốn ăn gì vậy…” Cô ấy mở cửa, nhưng câu kế tiếp đã nghẹn lại.
Người đâu rồi?
Có lẽ hôm qua Đường Duật đã quá mệt nên anh ta ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách vẫn chưa thức dậy, cho đến khi Chu Tiểu Duy chạy tới và gầm lên với anh ta: “Không thấy Trần Tử Huyên đâu nữa.”
Đường Duật kinh ngạc bật dậy, nhíu mày và trong lòng hai người đều đang nghĩ giống nhau.
Chắc chắn cô đã đi gặp Nguyễn Chi Vũ.
Quả thật Trần Tử Huyên rất sốt ruột muốn đi tìm Nguyễn Chi Vũ, vì vậy cô đã đến nhà họ Nguyễn.
Lần đầu tiên cô bị chặn ngoài cánh cổng sắt to lớn của nhà họ Nguyễn, bên kia cánh cổng là một gương mặt quen thuộc nhưng ông lại nói những lời tàn nhẫn độc ác nhất.
“Cô Trần, đây là bản thỏa thuận ly hôn đưa cho cô.”