Lúc này… Sắc mặt cô phức tạp quay sang nhìn anh, ta phải Nguyễn Chi Vũ đang cầm hai chiếc hộp, tay trái còn cầm một quyển sách. Anh muốn làm gì vậy chứ?
“Ăn những thứ này đi…”
Nguyễn Chi Vũ mang hộp đồ ăn tới rồi mở ra trực tiếp để xuống trước mặt cô, nghe giọng giống như đang ra lệnh cho cô ăn vậy.
“Không cần.”
Trần Tử Huyên phụng phịu, cũng không biết bỗng nhiên sinh sự hờn dỗi gì. Cô ôm hộp cơm của bệnh viện, gặp mấy miếng trứng gà và gan lợn mà cô ghét nhất rồi nhanh chóng dồn hết chúng vào miệng.
Lúc này bọn họ đang ở một sảnh nhỏ trước phòng bệnh, ở đây có một bộ bàn ghế gỗ và khay trà thủy tinh đơn giản, Nguyễn Chi Vũ mang hộp cơm tới đặt trên bàn trà, hương thơm từ đó tỏa ra ngào ngạt.
“Cô Trần, không phải vừa rồi cô ăn không hợp đồ ăn của bệnh viện chúng tôi sao? Canh gà hầm củ mài này rất phù hợp với người bệnh như cô đó, không dầu mỡ cũng không có mùi thuốc Đông y. Hơn nữa canh gà của nhà hàng này rất nổi tiếng đó…” Cô y tá mở miệng khuyên nhủ một câu.
Trần Tử Huyên ngửi thấy mùi hương ngào ngạt này liền biết đó chính là món canh mà cô thích nhất, ngay lập tức sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Cô không biết gã đàn ông này rốt cuộc đang có âm mưu gì. Có bao giờ anh tốt bụng như vậy đâu! Lỡ như là có độc thì sao?
Trần Tử Huyên có chút ngây thơ nghĩ.
“Tôi ăn cái này được rồi.”
Sắc mặt cô đen lại, gắp miếng trứng gà lớn nhất trong hộp cơm nhét vào miệng nhai rồi vờ như mình đang ăn rất ngon miệng.
Nguyễn Chi Vũ trầm mặc không nói gì thêm, anh ngồi phía đối diện dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Đáy lòng Trần Tử Huyên vốn đã ghét anh rồi, giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy quả thực đến ăn cũng không nuốt nổi nữa.
Sau bữa ăn tối cô bò lại trên giường an phận làm một bệnh nhân.
Cô giữ sắc mặt không đổi, thản nhiên nhìn lên chiếc tivi gắn tường buồn chán xem phim truyền hình, thỉnh thoảng lại len lén liếc sang bên kia một cái, vậy mà anh còn chưa đi sao?
Bầu không khí trong phòng bệnh nhanh chóng trở nên kỳ dị…
Anh và cô ở cùng một không gian nhưng không ai nói với ai câu nào, cô yên lặng xem tivi còn anh cũng chăm chú đọc sách.
Con ngươi Trần Tử Huyên mở to: “Anh đang đọc truyện cổ tích hả?”
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người nhanh chóng chạm vào nhau.
Biểu cảm của Trần Tử Huyên bỗng trở nên phức tạp. Cô lập tức nằm lại trên giường, quay lưng về phía anh.
Lúc này Nguyễn Chi Vũ đang cầm quyển sách đó đi gần về phía cô, anh đứng ở bên cạnh giường bệnh, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, hơi nhăn trán lại như đang phân vân điều gì.
“Cô có muốn nghe chuyện cổ tích không?” Anh trầm giọng mở miệng, lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Trần Tử Huyên còn cho là mình nghe nhầm, sau đó anh ngồi bên cạnh giường bệnh đọc từng chữ của cuốn truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết, câu chuyện cổ tích về tình yêu lãng mạn tới vậy nhưng sau khi kết hợp với chất giọng lạnh lùng của anh lại mang đến một vẻ không phù hợp chút nào.
Nhưng Trần Tử Huyên nghe ra anh quả thực rất chuyên tâm, cũng thấy anh có chút không được tự nhiên.
“Đọc cái chuyện này làm gì chứ? Tôi không thích chuyện cổ tích đâu.” Cô đưa lưng về phía anh, ầm thầm phỉ nhổ một câu nhưng thâm tâm vẫn cảm giác được một loại cảm xúc kỳ quái đang tuôn trào trong lồng ngực.
Khi anh đọc đến đoạn công chúa Bạch Tuyết cắn vào quả táo độc, con người thâm trầm của Nguyễn Chi Vũ hơi sáng lên, giống như anh quả thực có chút giật mình.
Biểu cảm ngạc nhiên đơn thuần ấy không phải là biểu cảm có thể xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Đúng là hiện tại Nguyễn Chi Vũ có chút giật mình.
“Hóa ra thật sự có tác dụng như vậy.” Anh lầm bầm, nội tâm khẽ kích động.
Cô gái nằm trên giường bệnh đang nặng nề chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Chi Vũ Cúi xuống liếc mắt nhìn cuốn truyện cổ tích mình đang cầm trên tay.
Lúc trước anh ở bệnh viện cũng gặp phải một đôi tình nhân, người con gái bị bệnh đó cũng đang làm nũng bạn trai phải kể chuyện cổ tích cho mình để cô ta có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Lúc đó anh đã cảm thấy đó là một cách cực kỳ ấu trĩ, không khoa học chút nào
Thế nhưng chẳng hiểu làm sao anh lại mua cuốn truyện cổ tích này tới đây.
Đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu nhìn lại, nhanh chóng trở lại sắc mặt lạnh lùng thường ngày. Cô y tá đứng ngoài cửa thầm kinh ngạc, vội vã đi vào dọn Đông dọn Tây rồi lập tức đi ra ngoài ngay.
Bác sĩ y tá nơi này đều biết đây là phòng bệnh của cậu Nguyễn và vợ ở thành phố A tới, chỉ là cũng chưa từng nghe nói cậu chủ này lại có thể âm thầm đáng sợ tới vậy.
Nhìn dáng vẻ giật mình vừa rồi của anh đúng là cũng có chút đáng yêu. Chỉ tiếc là cô Trần đang ngủ nên cũng không thể thấy được biểu cảm đó.
Trần Tử Huyên ngủ rất sâu, cô mơ thấy công chúa Bạch Tuyết trong truyện mà Nguyễn Chi Vũ vừa kể, mụ phù thuỷ Trương Tiểu Vi độc ác đang ép cô ăn một quả táo độc.
Cô nhanh chóng cướp lấy quả táo nhanh tay bóc nó thành nhiều mảnh: “Tôi ăn cái em gái nhà bà ấy!” Cô cảm thấy đặc biệt tức giận nhanh chóng quay về phía Trương Tiểu Vi rồi đạp cho cô ta một cái.
Đột nhiên cảnh trong mơ nhanh chóng thay đổi, cô đứng trên một cây cầu bằng đá vô cùng đẹp đẽ, một người đàn ông cưỡi con ngựa trắng chậm rãi đi tới gần phía cô.
“Bạch mã hoàng tử?”
Tâm tình thiếu nữ của cô nhanh chóng lay động, vẻ mặt mong chờ nhìn người đàn ông đó tới gần. Thế nhưng khi thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông kia, vẻ mặt Trần Tử Huyên hiện lên sự kinh hoảng, giống như gặp quỷ rồi vội vã kêu to: “Tôi không muốn tảng băng đâu…”
Cô kinh hô một tiếng, mở mắt ra mới phát hiện hóa ra nãy giờ mình đang nằm mơ.
Nắng sáng chiếu rọi vào phòng, đồng hồ trên vách tường đang điểm 7 giờ, lúc này trong phòng bệnh im ắng chỉ có một mình cô.
Trần Tử Huyên nằm ở trên giường bệnh, hít sâu mấy hơi, tim vẫn đập loạn lên như trước. “Mau trả lại Bạch mã hoàng tử cho tôi!”
Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy có chút tức giận, tại sao cô lại nằm mơ thấy Nguyễn Chi Vũ, để mà ngẫm lại nếu như Nguyễn Chi Vũ cưỡi ngựa tới như vậy thì chắc hẳn anh sẽ mang tới một thanh đao, khí chất lạnh lùng âm lệ của anh càng giống với thần chết hơn là hoàng tử.
7 giờ cũng không được coi là sớm nữa.
Cô dứt khoát đứng dậy đi tới bên phòng tắm đánh răng rửa mặt, bởi vì 8 giờ sáng bác sĩ sẽ qua để kiểm tra tình hình bệnh nhân trong phòng một lần. Sau khi rửa mặt xong cô ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh giường bệnh.
Lúc Trần Tử Huyên vừa mới ngồi lại giường thì cửa phòng bệnh đã được một người mở ra. Cô vô thức nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, mới 7h30, chắc hẳn lúc này bác sĩ cũng chưa tới kiểm tra phòng được.
Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, biểu tình của Trần Tử Huyên trở nên cứng đờ, là anh, anh tới làm cái quái gì vậy?
Nguyễn Chi Vũ đang nhìn cô, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
Anh lập tức bước nhanh về phía Trần Tử Huyên. Nhìn khí thế của anh, Trần Tử Huyên có chút bị dọa sợ: “Này, anh làm cái gì…”
Anh vừa bước tới đã khom lưng cúi người dán sát vào, hai tay còn đang không ngừng sờ soạng trước ngực cô. Trần Tử Huyên khẩn trương đẩy anh ra, sáng sớm đã bị **** ***** lên não à?
Nguyễn Chi Vũ thấy vẻ mặt cô cảnh giác bài xích thì nhất thời có chút tức giận: “Nút buộc bị tuột rồi, Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên sắp tới đây…”
Trần Tử Huyên vừa nghe anh nói như vậy liền cúi đầu, lúc này mới chú ý tới cổ áo bệnh nhân mình đang mặc bị hở ra một khoảng, ngón tay thon dài của anh chỉ đang giúp cô gài lại nút áo vào thôi.
“Tôi là con gái nhìn thấy chắc cũng không sao đâu nhỉ?” Cô y tá cầm một vài bình thuốc truyền đến, vừa cười vừa cất tiếng trêu chọc.
Trần Tử Huyên liếc nhìn cô y tá này, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ lựng lên.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông đang đứng trước mặt ra, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “… Được rồi đó, nút trên cùng không cần phải cài đâu!”
Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng kiên trì đáp: “phải cài tất, đừng nhúc nhích!”
Cô y tá nhìn Trần Tử Huyên xấu hổ cũng hiểu ý nhanh chóng thay xong bình thuốc truyền để đi ra ngoài.
“Nếu tôi mà có bạn trai như vậy thì tốt rồi cả xuất thân lẫn nhan sắc chỉ cần bằng một nửa thôi tôi cũng đã vui vẻ đến chết đi rồi.”
“Nhỏ giọng một chút, cô đừng có nằm mơ, đó là người của nhà họ Nguyễn ở thành phố A đó…”
Mấy ngày nay đám y tá trong bệnh viện đều đặc biệt hưng phấn, Trần Tử Huyên mơ hồ nghe được các cô đang bàn luận về Nguyễn Chi Vũ.
“Hình như ngày hôm qua anh ấy chưa ăn gì, vốn dĩ là mang hai hộp cơm tới để cùng ăn nhưng kết quả là cô gái lại không chịu ăn…”
Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu!
Tuy nhiên đúng là tối qua Nguyễn Chi Vũ tưới và mang theo hai phần cơm, anh định ở đây ăn cơm với mình ư? Suy nghĩ một chút, sắc mặt Trần Tử Huyên đã nhanh chóng trở nên phức tạp.
Trần Tử Huyên đưa mắt nhìn ra hành lang phòng bệnh, Nguyễn Chi Vũ đang đứng đó nghe điện thoại, hình như là công ty có việc gấp cần anh xử lý. Người bận rộn như anh quả thực không nên ở lại chỗ này để lãng phí thời gian.
“Trần Tử Huyên, cô nhìn chằm chằm nhìn Chi Vũ làm cái gì?”
Lê Hướng Bắc mới vừa vào phòng đã cười cười đùa đùa trêu chọc cô.
Trần Tử Huyên mặt đen lại, tuyệt nhiên không khách khí với Lê Hướng Bắc: “Anh tới đây làm cái gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Tôi đến đây để thăm cô đó, rõ ràng dược liệu đã hết tác dụng mà sao cô vẫn còn hung dữ như vậy nhỉ.” Lê Hướng Bắc mặt dày đặt mông ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh, nhanh chóng lên tiếng giải thích cho cô.
“Cô Trần, chúng tôi muốn hỏi cô một việc.”
Bùi Hạo Nhiên một thân khí chất âu phục, đeomắt kính màu bạc, giọng nói hào hoa phong nhã.
“Hạo Nhiên, cậu không cần phải ăn nói uyển chuyển vậy đâu. Người như Trần Tử Huyên thích giản đơn thô bạo, vào thẳng chủ đề.”
Lê Hướng Bắc có mái tóc màu nâu nhạt, một bên tai đeo khuyên kim cương màu xanh lấp lánh như tính cách hào nhoáng và thói quen ăn mặc lụa là của anh ta vậy.
Đám anh em của Nguyễn Chi Vũ tuy còn ít tuổi nhưng đều xuất thân từ hào môn, là người mà người khác không thể đắc tội được.
Trần Tử Huyên nhìn hai người đó, nhất thời cảm thấy mình và họ vô cùng chênh lệch.
Cô rũ lông mi dài che đi một phần hèn mọn nơi đáy mắt: “Có chuyện gì vậy? Anh hỏi nhanh một chút.”
Lê Hướng Bắc thấy vẻ mặt cô giống như có chút không vui mắt liền chuyển ánh mắt sang đầu giường. Đúng lúc này anh ta giật mình đứng lên cầm quyển sách rồi lại không đứng đắn trêu đùa cô: “Trần Tử Huyên, cô vậy mà lại đọc truyện thiếu nhi ư? Không ngờ cô già như vậy rồi mà còn giữ tâm hồn ngây thơ đến thế.”
Trần Tử Huyên lập tức trừng anh ta, là Nguyễn Chi Vũ mua đấy chứ!
“Bỏ sách xuống.” Nguyễn Chi Vũ cúp điện thoại, đi từ hành lang vào.
Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ liền lập tức yên phận, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt cuốn truyện đó về đúng chỗ cũ.
Bùi Hạo Nhiên đứng ở một bên nhìn bọn họ, không khỏi phì cười một tiếng.
Bọn họ cũng đều biết dù Lê Hướng Bắc có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, đứng ở trước mặt Nguyễn Chi Vũ cũng có chút lúng túng, về điểm này thì Trần Tử Huyên căn bản không cần thấy mình hèn mọn.
“Cô Trần, chính là chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó. Đêm hôm ấy cô có nói chuyện điện thoại với ai không?” Bùi Hạo Nhiên hỏi vào chuyện chính sự.
“Không có ai.” Cô tùy ý trả lời cho có lệ.
“Vậy mà cô lại dám nói không có!” Lê Hướng Bắc lập tức có ý kiến.
“Trần Tử Huyên, đêm hôm đó vừa lúc tôi gọi điện cho cô điện thoại của cô vẫn luôn báo là máy bận. Lần này cô tới thành phố C ngoại trừ đi thăm bà, có phải cô còn đi gặp ai đúng không?”
Trần Tử Huyên nhìn vào ánh mắt của bọn họ có cảm giác như đang tra hỏi mình, lập tức đáy lòng cảm thấy có chút khó chịu.
“Chúng tôi chỉ muốn nói cho cô biết có thể cô đã bị một vài người lợi dụng rồi.” Bùi Hạo Nhiên là người tinh tế, liếc mắt liền có thể nhìn thấy sự thận trọng của cô.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyễn Chi Vũ đứng ở bên người cô, ánh mắt của anh thâm trầm nóng rực như đang chờ cô lên tiếng.
Thế nhưng… Nội tâm Trần Tử Huyên có chút xoắn xít: “Tôi cũng không có đi gặp người nào.” Khi nói ra câu này cô cố hạ thấp giọng xuống.
Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng híp mắt lại, mà Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đều biết Trần Tử Huyên không chịu nói thật, cố ý gạt bọn họ.
Quả thực trước khi họ tới đây cũng đã cho người đi điều tra rồi, tối hôm đó vào tầm 6h tối Trần Tử Huyên nhận được một cuộc gọi của số máy lạ, Không lâu sau cô nhanh chóng ra khỏi khách sạn bắt một chiếc taxi rồi đi ra ngoài.
Trần Tử Huyên là một cô gái xinh đẹp, tướng mạo cũng rất xuất chúng nên tài xế rất nhanh đã nhận ra cô rồi nói địa điểm đêm đó mình chở cô tới.
Dù cho cô không nói thì bọn họ cũng có thể dễ dàng thăm dò được thông tin rồi tra xem tối hôm đó cô tới địa điểm nào. Chỉ là hiện tại cô không muốn chủ động nói ra khiến chuyện này quả thực có chút kỳ quái.
“Trước kia cô đã vì người này mà đánh nhau phải vào đồn cảnh sát, vậy mà bây giờ còn muốn giúp…” Nguyễn Chi Vũ như đang cực kỳ tức giận, lần nào cô cũng để mình phải chịu tổn thương.
“Nguyễn Chi Vũ, đừng…” Trong lòng Trần Tử Huyên nhảy dựng lên, khẩn trương đưa tay kéo vạt áo anh lại.
Bằng những thủ đoạn của anh nếu quả thật muốn truy cứu tất cả thì có thể gây ra tai nạn chết người đó…
“Trần Tử Huyên, cô đừng có lương thiện như Thánh Mẫu quá vậy!” Lê Hướng Bắc hậm hực trừng mắt nhìn cô.
Trần Tử Huyên nhìn bọn họ không nói chuyện, cô không phải Thánh Mẫu, chỉ là có nỗi khổ riêng…