Nguyễn Chi Vũ quay về sống tại nhà họ Nguyễn, tuy cặp song sinh rất thích khóc nhưng may mắn là chúng trông rất kháu khỉnh và khỏe mạnh. Tết đến xuân về, Nhà họ Nguyễn có vẻ rất vui mừng và hạnh phúc.
Tuy nhiên, ông cụ Nguyễn vẫn hơi khó chịu.
“Quản gia, ông có thấy nhà chúng ta vắng vẻ không?”
Sáng sớm, ông cụ ủ rũ bên cốc trà nóng.
Người quản gia đứng ở một bên, cố mỉm cười chứ trong lòng bất lực.
Những năm trước, mỗi dịp Tết đến, nhà họ Nguyễn rất nhiều người thân, bạn bè đến thăm. Vào năm nay, mọi người cũng háo hức đặt lịch đến chơi, nhưng ông cụ lại bảo thấy trong người không được khoẻ, không thích náo nhiệt nên tất cả khách khứa năm nay đều không đến.
Sau đó, ông cụ Nguyễn hết sức chân thành gọi điện cho Nhà họ Trần, mời họ đến ăn tối. Nhưng Nhà họ Trần đã từ chối ông. Ông cụ có hơi nổi giận.
Với khuôn mặt u ám, ông cụ cầm một tách trà ngọc bích tinh xảo, uống một ngụm trà nóng.
Kết quả, cơn tức giận không hề vơi bớt, ông còn suýt mắc nghẹn. Ho khan không ngừng…
“Uống trà cũng không xong!” Ông cụ cáu tiết, trực tiếp giận chó đáng mèo với đứa cháu đích tôn: “Đều tại đồ nghiệp chướng Nguyễn Chi Vũ kia.”
Quản gia nở một nụ cười gượng gạo, cậu chủ bọn họ gần đây trở nên rầu rĩ không vui. Hiềm khi nào Nguyễn Chi Vũ xin nghỉ phép sớm như năm nay. Không về công ty, không đi công tác, suốt ngày ngồi buồn chán ở nhà họ Nguyễn, thậm chí còn không đi xem tài liệu đang chồng chất trong phòng làm việc.
Có thể do quá chán, anh thỉnh thoảng lại đến thăm phòng bọn nhỏ.
Tuy nhiên, vì “tiền án” của mình, ông cụ nghiêm khắc tuyên bố anh phải giữ khoảng cách một mét với bọn trẻ, ông phòng anh như phòng trộm.
Nếu ai chăm sóc bọn trẻ không đúng cách, còn để Nguyễn Chi Vũ bế ra ngoài, chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất thảm.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở cửa phòng em bé, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn anh.
May mắn thay, Nguyễn Chi Vũ đã quen với ánh mắt thiêu đốt của họ, anh không tức giận, thất thần đứng ở cửa, nhìn bọn nhỏ đang nằm trên giường nhỏ, vừa mới uống sữa xong nên tâm trạng chúng thật vui vẻ. Cái thân nhỏ xinh uốn cong như những con tôm, hai bàn tay mũm mĩm đang chơi đùa với đôi chân nhỏ bé của mình.
“Hôm nay có quấy khóc không?”
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên lên tiếng, người giúp việc nhất thời ngơ ngác, bà vú phản ứng nhanh, vội vàng đáp: “Không ạ, hai cậu chủ nhỏ hôm nay rất ngoan…” Nguyễn Chi Vũ không có biểu cảm gì, anh nhìn hai đứa nhỏ nhà mình đang ngậm núm vú giả, hai cái má phồng lên và trắng hồng, đôi mắt to trong sáng, lông mi dài và cả những hành động ngây thơ khiến người ta không khỏi thấy đáng yêu.
“Thật đáng yêu.”
Nguyễn Chi Vũ thì thầm, giọng điệu có hơi buồn.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác phiền lụy, sắc mặt càng thêm âm u, anh xoay người quyết định vào phòng làm việc.
Lúc này, đứa nhỏ mắt xanh đang cầm trên tay bình sữa rỗng, có vẻ rất thích thú. Người giúp việc muốn mang đi, bé cố chấp không chịu, cuộn tròn người lại. Sau đó, đứa bé khóc. Như có dây chuyền, đứa bé ở chiếc nôi bên cạnh cũng bắt đầu khóc.
Tiếng khóc ồn ào của bọn trẻ, làm anh bỗng thấy xót xa.
Nguyễn Chi Vũ ngoảnh lại nhìn, một số người giúp việc sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu xuống, họ sợ Nguyễn Chi Vũ trách móc, nhưng trông Nguyễn Chi Vũ lại không hề có vẻ gì sẽ la mắng những người này.
Anh làm mắt nghiêm túc, nhìn đứa bé: “Các con uất ức cái gì?” Giọng nói thì thào, nhưng lại có uy, vừa dứt lời, anh xoay người đi ngay.
Đứa bé trong nôi dường như bị bố mình dọa sợ, đột nhiên quên luôn cả khóc, đôi mắt sáng long lanh ứa nước mắt như pha lê, nó nhìn theo bố mà ngơ ngác.
Cô hầu gái thở phào nhẹ nhõm khi thấy Nguyễn Chi Vũ rời đi.
Gần đây, tính tình của cậu chủ càng lúc càng quái dị.
“Nó dám trút giận với bọn nhỏ hả?” Trong bữa cơm, cơn tức giận của ông cụ đã lên ngút trời xanh. Đã thế còn thêm tội không ngồi ăn cùng với ông, thằng cháu bất hiếu này, càng nghĩ ông càng tức.
Giang Hoa Nhân từ trước đến nay vẫn luôn kiêng nể ông cụ, thấy ông tức giận như vậy cũng không dám ngắt lời, lặng lẽ ăn cơm, giống như đây không phải là chuyện nhà mình, hoàn toàn không quan tâm.
Nguyễn Chi Nghiên rụt rè liếc ông nội, lấy hết can đảm, thấp giọng hỏi: “Ông nội, anh trai cháu không ăn sao?”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Chuyện gia đình còn lo không xong, trông mong gì gánh vác được sự nghiệp.”
Nội quy nhà họ Nguyễn rất nghiêm khắc, những người đàn ông không đảm đương tốt việc gia đình và hôn nhân thì không thể làm ăn lớn được. Đây là gia quy cơ bản nhất của nhà họ Nguyễn.
Dì Phương, người phụ trách việc hàng ngày và nấu nướng của nhà họ Nguyễn bước đến, mỉm cười và mang món chính đặt lên bàn.
“Cậu chỉ nhất định không phải tự nhiên làm bọn nhỏ sợ, mấy ngày nay, tâm trạng cậu ấy không được ổn.” Dì Phương đã nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ lớn lên. Có thể anh không phải là người bố hiền lành, nhân hậu nhưng chắc chắn rất yêu thương con cái và không giỏi bộc lộ tình cảm.
Ông cụ bình tĩnh trở lại, nghiêm túc cầm đũa ăn, không quên mắng anh: “Tính tình tệ như vậy, đứa con gái nào mê được nó. Vừa ngu ngốc lại nhàm chán, chả trách, Trần Tử Huyên không thích nó.”
Quả thực, dạo này Nguyễn Chi Vũ trông thật buồn tẻ và nhàm chán.
Vốn dĩ, anh không phải người hướng ngoại, so với tính khí sôi nổi của Trần Tử Huyên, anh lại trông càng trầm lặng. Mở quán bar sầm uất nhất thành phố A, nhưng chính anh cũng không thích náo nhiệt, thậm chí khi ngồi một mình giữa chốn đông người, anh lại trầm lắng đến lạ.
Nhưng mấy ngày nay, Nguyễn Chi Vũ phát hiện, những trò tiêu khiển trước đây không làm anh phấn chấn hơn.
Vào đêm giao thừa, nhà họ Nguyễn theo thói quen những năm trước, cả nhà quây quần cùng nhau đón tất niên.
Cặp song sinh rất hiếu động vào buổi đêm bởi vì ban ngày chúng ngủ rất nhiều. Ông cụ Nguyễn vui vẻ, gương mặt uy nghiêm cũng tràn đầy yêu thương, ôm đứa bé mắt xanh và chơi với nó.
Có lẽ bởi vì đứa bé có đôi mắt xanh đặc biệt, hơn nữa người vợ đã mất của ông cụ cũng có đôi mắt xanh. Lần đầu tiên ông cụ nhìn thấy đứa bé này, cảm giác có hơi phức tạp.
Nhà họ Nguyễn, bao gồm của những người giúp việc đều ở sảnh nhà chính đón tết, không khí cực kỳ hòa thuận.
“Đứa bé này mắt xanh nhìn giống chị dâu quá.” Nguyễn Chi Nghiên là người hướng nội, không thích ai chạm tầm mắt với mình, nhưng cô ấy rất tò mò với cặp song sinh, lần nào cũng lén nhìn trộm chúng, đột nhiên cô ấy nói một câu.
Ông cụ Nguyễn ôm lấy đứa bé, khuôn mặt già nua giật mình nhìn xuống đôi mắt trong veo của đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lại dịu dàng. Không biết có phải do là nét riêng không? Đứa bé này lúc nào cũng trông đờ đẫn.
Là một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng đờ dẫn.
Tâm trạng của ông cụ Nguyễn rất tốt, đột nhiên cười ra tiếng.
Những người khác cũng không kiềm chế được mà cười theo ông.
Nguyễn Chi Vũ ban đầu cảm thấy đêm giao thừa này thật nhàm chán. Thậm chí, anh còn nghĩ đến việc ra ngoài quán bar để giải tỏa tâm trạng tiêu cực này với một đống người lạ. Trong một dịp sum vầy như năm mới, anh thấy mình đang thiếu thứ gì đó rất quan trọng, lòng dạ trống rỗng.
Thực ra, anh vốn không thích những đứa trẻ non mềm, nhưng có thể bởi vì huyết thống, gần đây anh phát hiện, mỗi khi ở cùng hai đứa bé này, trong lòng anh sẽ bình tĩnh lại.
Đặc biệt là đứa bé mắt xanh, rất giống với Trần Tử Huyên.
Tuy nhiên, Nguyễn Chi Vũ cũng nhận thấy, đứa bé mắt đen dường như không quan tâm đến việc bị người lớn phớt lờ, cậu thích yên tĩnh, mỗi khi em trai khóc, cậu sẽ khóc theo.
Như thể là để khóc cho vui, cậu đồng ý hỗ trợ người em bướng bỉnh của mình thôi.
“Là giả vờ khóc sao?”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có IQ sao?
Ngồi trên ghế, Nguyễn Chi Vũ tự đặt ra vô số câu hỏi kỳ lạ.
Dì Phương bưng ra một nồi chè đậu đỏ, thấy vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ nghiêm túc lại trầm ngâm, bà đưa cho anh một bát chè, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy chỉ giận một lúc thôi, không có mẹ nào nỡ bỏ con mình đâu.”
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu lên nhìn, dì Phương chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ, đối xử với anh còn chân thành hơn cả mẹ ruột.
“Cháu biết.” Anh lẩm bẩm một mình.
Anh biết những gì Trần Tử Huyên nói hôm đó chỉ là nhất thời, cô sẽ không bao giờ từ bỏ bọn nhỏ, cô chỉ muốn bỏ anh thôi.