Gần đây bầu không khí trong nhà họ Bùi cực kỳ áp lực. Chủ yếu là vì cậu chủ nhỏ Bùi Ức trở mặt với ba cậu rồi.
Bùi Ức dùng giọng nói non nớt kia mà mắng ba minh: “Sao ba lại bát nạt dì Chu hả.”
Nói xong cậu nhóc cũng đỏ cả mắt: “Con đã thấy dì ấy khóc rồi, con đuổi theo gọi dì ấy, nhưng dì ấy không thèm để ý đến con, từ trước đế nay dì ấy chưa bao giờ không để ý đến con, ba nhanh đi xin lỗi dì ấy đi… nếu không con sẽ không để ý đến ba nữa, con sẽ không chấp nhận người ba như ba!”
“Bùi Ức, không cho phép con ăn nói lung tung!” Ngày hôm đó, nếu không phải hai vị lớn uổi nhà họ Bùi đều đang ở đây thì chắc chắn cái nhà này đã bị làm loạn rồi.
Sau cùng Bùi Ức ôm hộp đồ chơi Domino cực bự kia mà nhào vào trong lòng bà nội, cậu chủ nhỏ cao ngạo xưa nay ấy thế mà lại khóc, hơn nữa còn khóc không để ai yên, hai vị lớn tuổi trong nhà có dỗ thế nào, cậu vẫn cứ rơi nước mắt.
[Không nhìn ra, tiểu quỷ nhà nhóc lại rất kiên nhẫn.]
[Đó là đương nhiên rồi.] Cậu mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản hơi đỏ lên.
[Nếu cho nhóc rất nhiều rất nhiều bộ như vậy, nhất định nhóc sẽ không có kiên nhẫn mà ghép lại.]
[Tôi nhất định có thể ghép được!] Cậu nhóc biết dì Chu ngốc nghếch đang khiêu khích mình.
[Thế cũng đúng, hai cha con nhóc đều rất biến thái, cho dù có một vạn quân bài Domino nhóc cũng có thể ghép lại được, sau đó sẽ dùng một ngón tay chạm vào những quân bài kia, tà ác nhìn toàn bộ chúng nó đổ sập xuống, vô cùng sảng khoái.] Chu Tiểu Duy có thể nói là vô cùng hiểu mấy thú vui tà ác của ba con bọn họ.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi ôm món quà của mình mãi không chịu buông tay, càng nghĩ càng bi thương, lớn giọng gào khóc, vừa khóc nhè, vừa ngang ngược thề thốt với ba mình.
“Đây là quà của con, sao ba lại vứt quà của con… Sau này không cho phép ba chạm vào đồ của con, đây là của con!”
Thật ra về chuyện này, Bùi Hạo Nhiên vô tội, anh ta đâu có muốn vứt nó đi đâu.
Bóng đêm đang dần sâu hơn, vào lúc rạng sáng, tại những nơi như quán bar càng thêm xập xình náo nhiệt.
“Sao cậu lại đắc tội với con trai nhà mình rồi hả?”
Lúc Lê Hướng Bắc nhận được điện thoại của bạn tốt chạy tới quầy bar bên này, phát hiện cái tên giả nhã nhặn Bùi Hạo Nhiên kia lại đang uống rượu giải sầu.
“Thằng nhóc Bùi Ức kia chẳng phải rất nghe lời cậu sao, giờ nó đến thời kỳ phản nghịch rồi hả?” Lê Hướng Bắc ngoắc tay gọi một ly Whisky thêm đá.
Bùi Hạo Nhiên giơ tay lên, uống cạn ly rượu trên tay, bình thường anh ta sẽ không uống rượu, cho nên lúc này đã có men say, đầu óc rối rắm, anh ta lắc đầu, giọng điệu phức tạp thì thào lẩm bẩm.
“Thằng nhóc thối kia tôi yêu thương nó từ nhỏ đến lớn, giờ nó lại làm phản rồi.”
“Làm phản cái gì?” Lê Hướng Bắc tò mò hỏi một câu.
Nhưng Bùi Hạo Nhiên chỉ bày ra sắc mặt tối tăm, lại cầm lấy một ly uống cạn, hiển nhiên không muốn nhắc đến chuyện của mình.
Lê Hướng Bắc cau mày, nhìn cái dáng vẻ này của anh ta: “Này, cậu không thể uống thì đừng có uống.”
Nhìn anh ta hiện tại đã đỏ bừng hai má, sắc mặt còn phờ phạc trắng xanh, thật không biết trước đó đã uống được bao nhiêu rồi.
Xuất phát từ việc cân nhắc đến an toàn sức khỏe của bạn mình, Lê Hướng Bắc giơ tay đoạt lấy ly rượu của anh ta, bình thường Bùi Hạo Nhiên cực kỳ lý trí, cho dù có tham gia xã giao cũng sẽ không mê rượu.
Nhưng lúc này Bùi Hạo Nhiên có chút buồn bực hất tay anh ta ra, như nói anh ta đã nhiều chuyện: “Lê Hướng Bắc, tôi gọi cậu ra đây là để uống rượu với tôi, chứ không phải cần cậu lo chuyện bao đồng, cậu thật sự giống Trần Tử Huyên, nói nhiều như quản gia rồi.”
Vừa nhắc tới Trần Tử Huyên, Lê Hướng Bắc lập tức nổi giận.
Anh ta cật lực phản bác: “Bùi Hạo Nhiên, cậu đừng có quên, lần đó anh cậu không có ở đây, cậu liều mạng uống rượu, sau đó khiến bệnh dạ dạy tái phát… bác sĩ đã nói, nếu cậu còn uống nữa sẽ ung thư dạ dày đó!”
“Lê Hướng Bắc, cậu câm miệng cho tôi!”
Bùi Hạo Nhiên giống như bị chữ nào đó kích thích, cả người chấn động, nghiến răng nghiến lợi quát lớn, hoặc như là đang cố trốn tránh điều gì đó.
Lê Hướng Bắc cũng nhận ra mình nói sai, không dám nhắc tới từ 'anh cậu' nữa, mỗi người đều có quá khứ không thể chạm đến, những vết thương này rất đau, chỉ vừa chạm đến là máu thịt tung tóe.
Lễ Giáng Sinh là một ngày đáng chúc mừng, nhưng có vẻ như vào ngày này, tâm trạng của mọi người đều không tốt.
Lê Hướng Bắc vừa nói chuyện vừa lắc viên đá trong ly, phá tan bầu không khí đè nén ở đây, mở miệng hỏi một câu: “Cậu có biết gần đây Chi Vũ đang bận rộn làm gì không?”
Lần trước lúc ở Hong Kong, sau khi anh ta gọi điện thoại cho Nguyễn Chi Vũ cãi nhau ầm ĩ mấy câu, Lê Hướng Bắc cũng không đi tìm anh nữa, làm bạn bè nhiều năm, đây coi như là lần đầu tiên bọn họ bất hòa.
Lê Hướng Bắc cũng là người biết nổi giận, dù sao anh ta cũng nhiều bạn bè như vậy, thiếu đi cái tên họ Nguyễn kia cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Sau đó vào mấy ngày trước ông cụ Nguyễn đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta, ông cụ Nguyễn cũng là người có tính tình ngang ngược, rõ ràng rất quan tâm cháu trai nhà mình, nhưng lại không nói thẳng, quanh co lòng vòng một lúc lâu, té ra là muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Nguyễn Chi Vũ, xem anh đang bận rộn làm gì.
“Ông cụ nói đã có một thời gian dài Chi Vũ không về nhà họ Nguyễn rồi, hiện tại cậu ấy đang ở đâu?”
“Không biết.” Bùi Hạo Nhiên ăn ngay nói thật.
Dạ dày của anh ta đã có hơi nóng rát, đây là dấu hiệu bệnh dạ dày của anh ta tái phát, không biết vì sao, lúc này anh ta đột nhiên nghĩ đến Chu Tiểu Duy ngốc nghếch kia. Đại khái là vì trước kia Chu Tiểu Duy luôn ghé vào lỗ tai anh ta, cằn nhằn nhắc nhở anh ta phải uống thuốc y như con ong vò vẽ, lại còn không cho anh ta uống rượu với cà phê.
Bùi Hạo Nhiên nắm chặt ly rượu, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
Sau cùng, anh ta đặt mạnh ly rượu lên bàn, cũng không chạm vào nó nữa.
“Hình như Chi Vũ đang giận ông nội, xem ra lễ Giáng Sinh cậu ấy cũng không định về nhà họ Nguyễn, không biết đêm Bình An cậu ấy muốn trải qua cùng ai…” Lê Hướng Bắc chán ngắt thì thào lẩm bẩm.
Nhớ tới lễ Giáng Sinh trước kia, cậu chủ Lê anh ta có thể phong lưu phóng khoáng, tối ôm cô bạn gái mới đi quẹt thẻ, mua trang sức, cùng bạn bè đi du thuyện chơi ba ngày ba đêm.
Lần này đã đến gần Giáng Sinh, mấy tên bạn xấu của anh ta cứ làm phiền anh ta cả ngày, hỏi anh ta muốn đi đâu chơi.
Lê Hướng Bắc có chút phiền muộn: “Hây, cũng không biết có phải tôi già rồi không mà cứ cảm thấy bọn họ rất phiền.”
Tâm trạng Bùi Hạo Nhiên vốn đã nặng nề, bỗng nhiên bị Lê Hướng Bắc nói một câu có tiếng cũng có miếng, 'không biết có phải tôi đã già rồi không' làm cho tức cười.
“Nếu cảm thấy mình già rồi, vậy thì nhanh đi tìm vợ mà ổn định lại đi, trào lưu bây giờ là cưới chui đó.”
Lê Hướng Bắc cực kỳ nghiêm túc lắc đầu: “Khó mà làm được, ông đây kết hôn nhất định phải vì tình yêu đích thực.”
“Cái thứ tình yêu đích thực gì đó kia của cậu, nói cho cùng còn không phải là eo thon ngực lớn sao?” Tâm trạng Bùi Hạo Nhiên không tệ, độc miệng nói.
Lê Hướng Bắc buồn bực trừng anh ta: “Bùi Hạo Nhiên, bản tính độc miệng của cậu chỉ mới có vài người biết, bình thường thì khoác lên mình cái vẻ lịch sự bại hoại, nếu tôi không quen thân với cậu thì tôi cũng không nhìn ra đấy, cái vẻ mặt giả dối kia đã lừa được không biết bao nhiêu cô gái rồi.”
Bùi Hạo Nhiên vốn đang đầy vẻ trêu chọc, bỗng chốc lại im lặng hẳn.
Mà Lê Hướng Bắc thì dùng ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá trên dưới người anh em nhà mình: “Cậu đừng nói với tôi, gần đây Bùi Ức làm loạn với cậu, là vì người đàn bà chanh chua Quan Lôi kia đây nhé?”
Trên thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng nếu nhắc đến người có thể khiến Lê Hướng Bắc anh ta ghét quả thực chỉ tính trên đầu ngón tay, mà Quan Lôi kia hiển nhiên rất vinh hạnh trở thành một trong số đó, bởi vì thủ đoạn của cô ta cực kỳ ghê tởm.
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” Lê Hướng Bắc hỏi câu này, không chỉ vì tò mò, mà càng nhiều hơn là quan tâm.
“Không có gì.” Giọng điệu Bùi Hạo Nhiên rất lạnh nhạt.
“Người phụ nữ Quan Lôi kia lại giở chiêu trò gì hả, lúc trước cô ta không biết xấu hổ nói muốn gả cho cậu, cậu vậy mà lại chịu nhịn, hiện tại cô ta hưởng thụ đủ rồi, còn muốn yêu cầu gì nữa, thật sự chưa thấy qua người phụ nữ nào đáng ghê tởm hơn cô ta…” Lê Hướng Bắc mắng chửi.
“Thật sự không phải chuyện gì lớn.”
Bùi Hạo Nhiên nhìn người anh em còn kích động hơn cả mình, thở dài một hơi: “Hôm trước Quan Lôi đến cửa hàng đồ chơi mua quà cho Bùi Ức, sau đó gặp phải Trần Tử Huyên, bọn họ xảy ra chút tranh chấp, sau đó Trần Tử Huyên đánh nhau với cô ta.”
Lê Hướng Bắc chấn động: “Quan Lôi và Trần Tử Huyên đánh nhau sao?”
Bùi Hạo Nhiên hồi tưởng lại, cảm thấy vừa mất mặt vừa buồn cười: “Nghiêm túc mà nói, là Trần Tử Huyên đơn phương đánh Quan Lôi.”
Với bản lĩnh của Trần Tử Huyên, người bình thường dám đánh nhau với cô chính là đang tự tìm họa cho mình.
“Ờ……” Lê Hướng Bắc gật đầu bày tỏ đồng ý, có điều, anh ta chần chừ hỏi: “Làm sao yêu nữ Trần Tử Huyên kia lại đánh nhau với Quan Lôi hả?”
Tuy Trần Tử Huyên hung dữ thật, Lê Hướng Bắc cũng rất tức cô, nhưng cô sẽ không vô duyên vô cớ đánh người.
Bùi Hạo Nhiên không nói thêm gì nữa, giống như cố ý xem nhẹ cái tên Chu Tiểu Duy này.
Mà Lê Hướng Bắc thì hào phóng gọi phục vụ rót rượu, uống một ngụm, cảm thán một câu: “Cậu nói xem Trần Tử Huyên đánh nhau với người ta, liệu Chi Vũ có biết không…”