“Dịch Kiệt, vừa nãy mẹ anh gọi điện thoại cho anh có phải không…”
Trương Thiến Thiến kéo tay anh ta, cô ta để ý mấy ngày nay Triệu Dịch Kiệt hay nhận điện thoại của Nguyễn Ngọc Hoàn, mỗi lần anh ta nghe điện thoại xong, khuôn mặt đều có chút phức tạp nặng nề.
“Mẹ anh có nhắc đến em và con gái không?”
Hai người sóng vai đi vào khu mua sắm Thành Đông lớn nhất, Trương Thiến Thiến căng thảnh kéo tay anh ta, tủi thân nói: “Chắc chắn là Trần Tử Huyên nói xấu em với mẹ anh.”1
Triệu Dịch Kiệt nghe cô ta nhắc đến tên Trần Tử Huyên, bước chân anh ta đột nhiên dừng lại.
“Dịch Kiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt của Triệu Dịch Kiệt rất khó coi, anh ta rũ mắt nhìn cô con gái nhỏ đang nắm tay trái mình, hít sâu một hơi rồi nói: “Không có gì.” Anh ta không muốn nói quá nhiều trước mặt con gái.
Ngẩng đầu nhìn thang máy trong sảnh rồi nói: “Thiến Thiến, em đưa con gái lên đi dạo đi, anh đến khu hút thuốc lá chờ hai mẹ con…” Vẻ mặt anh ta rất bực bội.
Trương Thiến Thiến phát hiện mấy ngày nay anh ta bất thường, nghĩ sẽ hỏi lại anh ta sau.
Cô ta nở nụ cười, thân mật kéo anh ta: “Anh đưa con gái đến khu vui chơi cho trẻ con ở tầng năm chơi đi, Tâm Tâm vẫn luôn muốn chơi cùng ba…”
Trương Thiến Thiến nhìn thoáng qua con gái bên chân, dường như cô bé này rất sợ Trương Thiến Thiến, cơ thể nhỏ bé khẽ rụt vào Triệu Dịch Kiệt, bàn tay nhỏ bé cũng túm lấy góc áo anh ta, nhỏ giọng nói: “Ba, con muốn đến khu vui chơi cho trẻ con chơi.”1
Bàn tay Triệu Dịch Kiệt vuốt vuốt đầu của con gái, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy chúng ta lên tầng năm đi.”
Bên cạnh có bác gái đi qua, nhìn thoáng qua Triệu Dịch Kiệt và con gái, khen một câu: “Dáng dấp chồng và con cô thật đẹp…”
Trương Thiến Thiến đắc ý, không quên nói với hai bóng hình đã đi xa: “Tâm Tâm, đừng để mấy dì xinh đẹp tiếp cận ba nha…”
Cô bé ở xa xa nghe thấy, nói: “Được ạ.” Cô bé sợ sệt vội vàng gật đầu.
Trương Thiến Thiến đến bộ phận trang phục ở tầng hai, dáng vẻ xuân phong đắc ý đi thẳng đến quầy chuyên doanh hàng hiệu nam của một người Ý.
“Trang phục tôi đặt trước cho chồng tôi đến rồi sao?”
Trương Thiến Thiến đến trước quầy, ngạo mạn đặt thẻ hội viên xuống mặt bàn.
“Hồ ly tinh quang minh chính đại gọi người đàn ông khác là chồng, đúng là không biết xấu hổ…” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trái quầy chuyên doanh.
Trần Tử Huyên buồn chán đi lung tung trong sảnh, lại gặp được người họ Trương này, lập tức nổi trận lôi đình.
Kẻ thù gặp nhau, tự nhiên không còn tốt tính.
Trương Thiến Thiến nghe thấy giọng nói, xoay người qua chỗ khác, thấy Trần Tử Huyên cũng đang ở bên trong quầy chuyên doanh này, khuôn mặt cô ta sầm lại: “Trần Tử Huyên, cô nói ai là hồ ly tinh!”
Cô gái phục vụ trong quầy chuyên doanh sợ các cô đánh nhau trong tiệm, lập tức đi đến bên cạnh Trương Thiến Thiến, chậm rãi khuyên giải: “Cô Trương, âu phục cô đặt trước đã đến, tôi dẫn cô đi xem…”
Gần đây Trương Thiến Thiến theo Triệu Dịch Kiệt quen biết không ít con nhà danh giá trong giới, cô ta nghĩ sau này cô ta sẽ là bà chủ, cho nên trong loại cửa hàng này cũng nhất định phải để tâm đến hình tượng một chút.
“Trực tiếp gói lại âu phục cho tôi đi.”
Trương Thiến Thiến tức giận trừng mắt liếc qua Trần Tử Huyên ở bên kia, cười nhạo: “Có một số người ăn mặc gọn gang xinh đẹp, nhưng thật ra trong thẻ lại không có bao nhiêu tiền, loại nghèo kiết hủ lậu này chỉ đến nhìn một chút, không thể được các người đón tiếp, tốt nhất nên đuổi ra ngoài, đừng để chướng mắt người khác!”
Trần Tử Huyên cắn môi, ngấm ngầm chịu đựng, mà cô gái phục vụ trong tiệm ngờ việc liếc nhìn cô, có chút khinh thường.
“Cô gái này, làm phiền cô buông tay, bộ âu phục này đã được cô Trương đặt trước…” Cửa hàng này theo chế độ hội viên, mà quả thực Trần Tử Huyên chỉ tạt vào, không phải hội viên của cửa hàng.
Gương mặt Trương Thiến Thiến càng đắc ý, mập mờ nói: “Thông minh một chút, nên buông tay thì buông tay, có nhiều thứ không thuộc về cô, cô mãi mãi không chiếm được.”
Trần Tử Huyên biết, cô ta đang trào phúng ám chỉ đoạn hôn nhân của cô và Triệu Dịch Kiệt kia.
“Không thuộc về tôi, tôi cũng không cần!”
Hai tay cô nắm đầu quần tây, dần dần nắm chặt, cười nhạo một tiếng: “Trương Thiến Thiến cô muốn tranh với tôi, nhưng tôi sẽ không để yên như thế đâu!”
Xoạt.
Cô bỗng nhiên dùng lực, quần tây quý giá trên tay vang lên tiếng vải bị rách, đũng quần bị kéo ra tạo nên một lỗ hổng lớn.
“A, cô làm gì vậy!” Nhân viên của quầy chuyên doanh kinh ngạc kêu to.
Trương Thiến Thiến ở đối diện nổi đóa, tức giận rống to: “Cô! Cô… Trần Tử Huyên, cố cố ý đối đầu với tôi!”
Khuôn mặt Trần Tử Huyên lạnh lùng, cầm chiếc quần tây đắt tiền bị rách này lên, tàn nhẫn ném vào người Trương Thiến Thiến ở đối diện.
“Cái loại quần rách rưới này mới thích hợp với Triệu Dịch Kiệt, đều là đồ tàn phế, cô muốn lấy thì lấy đi.”
Trương Thiến Thiến bị quần tây rách lỗ đập vào mặt, tức giận đến nỗi gương mặt tái xanh.
“Cô, cô đây là cố ý làm loạn!”
Quản lý cửa hàng vội vàng chạy đến, sắc mặt nghiêm túc quát tháo Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên đứng thẳng sống lưng, nhìn nhân viên cửa hàng: “Tôi làm loạn thế nào! Tôi không cẩn thận làm hỏng cái quần kia, tôi có nói không bồi thường sao! Mà tôi cũng là khách hàng…”
Dứt lời, cô nhìn xung quanh một vòng, bình tĩnh mở miệng: “Tôi tới mua đồ lót cho ông xã tôi!”
Phụt.
Một người đàn ông có dáng người bất phàm đứng ở đối diện quầy chuyên doanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
“Chi Vũ, bây giờ tôi đang ở khu mua sắm Thành Đông, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai, ha ha ha… Trần Tử Huyên cô ấy nói mua đồ lót cho cậu này…” Lê Hướng Bắc cười đặc biệt đê tiện.1