“Cảm ơn…” Trần Tử Huyên nhận món đồ mà anh ta đưa cho mình, nói một lời rồi liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Cô xoay người, tiếp tục bước đi cùng người đàn ông bên cạnh.
Triệu Dịch Kiệt cứng ngắc người chỉ biết đứng đờ một chỗ, anh ta dõi theo hai bóng người đang cách anh ta càng lúc càng xa, sắc mặt trở nên tối tăm hơn bao giờ hết, khéo môi mím chặt rồi lại khẽ động như thế muốn nói điều gì đó.
Có điều, dù có nói thì cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi.
Tận đáy lòng anh ta bỗng dấy lên thứ cảm giác mang tên bất lực mà chua xót.
“Nguyễn Chi Vũ, anh hiểu cô ấy hơn tôi được bao nhiêu đâu…” Tức giận cộng không cam lòng, anh ta lẩm bẩm thì thầm.
“Trong hộp gỗ nhỏ đó là cái gì thế?”
Sau khi hai người là Nguyễn Chi Vũ và cô ngồi vào trong xe, anh vẫn luôn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt phức tạp, mà Trần Tử Huyên ngồi cạnh cũng chẳng nói gì, cả hai đều im lặng.
Chiếc xe vẫn chạy về nhà họ Nguyễn như thường lệ, nhưng người tài xế lại có cảm giác không khí bên trong xe thật sự rất căng thẳng.
Anh ta nơm nớp lo sợ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Đương nhiên, thứ anh ta thấy là sắc mặt trầm tư của cậu chủ nhà mình. Còn người phụ nữ đang ngồi ghế sau kia thì cúi đầu, hàng lông mày nhăn lại nhìn như đang xúc động, cô tự xem xét món đồ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ đó, hoàn toàn không chú ý gì đến người đàn ông ngồi cạnh đang có tâm trạng vô cùng tồi tệ kia.
“Là cái gì…”
Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu, khóe mắt mơ hồ nhìn trúng được Trần Tử Huyên như đang chơi đùa với mấy món đồ bên trong chiếc hộp gỗ nhỏ đó, thoạt nhìn chúng có vẻ không giống mấy món đồ đáng quý hay gì cả, mà ngược lại trông còn khá cũ.
Nhưng đôi tay Trần Tử Huyên lại kiểm tra mấy món đồ bên trong hộp gỗ nhỏ đó rất nhẹ nhàng, động tác vô cùng cẩn thận, xem chừng cô có vẻ rất trân quý món đồ này.
“Không có gì.”
Cô hơi giật mình nhìn về phía anh, trên mặt thoáng hiện lên nét kỳ quái chột dạ, lập tức thu dọn lại đống đồ vật đó.
Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, dường như giữa hai người họ không có quá nhiều chuyện để nói, nên không khí trong xe lại trở về yên tĩnh.
Hai mắt Nguyễn Chi Vũ khẽ nheo lại, chăm chú nhìn cô trong chốc lát.
Anh cho rằng cô sẽ mở miệng dò hỏi về chuyện vừa nãy Triệu Dịch Kiệt xuất hiện, hai người đàn ông bọn họ đã nói chuyện gì với nhau, nhưng tình huống bây giờ lại khiến anh có chút ngạc nhiên, cô không hỏi gì hết, mà chỉ nhắn hàng lông mày đẹp kia, dáng vẻ có chút thất thần.
Đúng là hiện giờ tâm trạng của Trần Tử Huyên có chút hỗn độn thật, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ bên tay phải vài lần, như là đang nhớ lại một vài chuyện xưa cũ.
Thực tế thì anh cũng không hoàn toàn hiểu rõ về cô…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chi Vũ tự dưng lại có cảm giác buồn bực mà chính anh cũng không hiểu tại sao, anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe với đôi mắt phức tạp, quan sát từng cảnh vật lướt qua như gió rồi lùi dần về phía sau.
Không khí bên trong xe trầm mặc đến lạ, bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên. . Cop q𝐮a cop lại, t𝑟ở lại t𝑟ang chính ﹛ T𝑟ù𝒎T𝑟𝐮y ện.VN ﹜
Trần Tử Huyên thoáng giật mình một cái, cô lấy chiếc điện thoại di động đang rung ra khỏi túi, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, đột nhiên, cô có chút do dự.
“Là dì của em gọi.”
Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại thấy sắc mặt cô có vẻ như đang chần chừ do dự, anh thấp giọng nhắc nhở.
“Biết, biết rồi.”
Trần Tử Huyên luôn miệng đáp lời, cô nghiêng mắt không muốn nhìn thẳng anh, ngữ điệu có hơi khẩn trương, vội vã ấn nút nghe máy.
“Dì vừa mới tới viện điều dưỡng…”
“Hiện giờ con đang ở trên đường cao tốc rồi, bọn họ nói dì đi ra ngoài, dì đã ra ngoài với ai vậy?”
Cô và Cố Như Yên nói chuyện qua điện thoại, Nguyễn Chi Vũ hơi nhấp môi, quan sát kỹ cô, anh cảm thấy Trần Tử Huyên có gì đó hơi kỳ lạ.
“Dì à, gần đây sức khỏe dì sao rồi?”
Trần Tử Huyên vẫn hỏi thăm như thường lệ, nhưng giây tiếp theo cô lại có vẻ kinh ngạc, cao giọng hỏi lại: “Gì cơ ạ?”
“Ca phẫu thuật tim của dì đã kết thúc rồi, vậy mà người trong viện điều dưỡng không thông báo cho con biết!” Cô vừa nói, vừa khó hiểu quay đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ đang ngồi bên cạnh.
Tuy rằng cách một cái điện thoại, nhưng Nguyễn Chi Vũ cũng có thể nghe ra nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, đối mặt với biểu cảm bối rối đó của Trần Tử Huyên, anh khẽ cau mày.
“Có phải là do anh sắp xếp không…” Trần Tử Huyên đột nhiên nhớ tới, trước đó nhà họ Nguyễn đã đồng ý giúp cô chữa bệnh cho dì.
Nguyễn Chi Vũ không trả lời, sắc mặt lại càng thêm tối tăm.
“Tử Huyên, sau này con không cần phải lo lắng cho dì nữa đâu, cuộc phẫu thuật rất thành công, với lại, là dì nói người của viện điều dưỡng giữ bí mật đó.” Cố Như Yên cười nói với cô.
“Vốn dĩ là dì muốn tự mình nói với con, nhưng mà suốt nửa năm nay con vẫn luôn nói là bận việc qua không có thời gian tới đây… Mà bên này có một vị bác sĩ rất lợi hại đó nha…”