“Đừng uống nữa.” Trần Tử Huyên đỡ Chu Tiểu Duy đang say rượu vào phòng vệ sinh nữ, tránh cho cô ấy không bị ngã trong vào bồn cầu. Tuy nhiên Chu Tiểu Duy lại không cảm kích, hơn nữa còn tức giận, nói: “Trần Tử Huyên, tớ muốn tuyệt giao với cậu!”
“Cậu, cậu còn nói không biết trợ giảng Mark, cậu… cậu ăn thịt nam thần của tớ, âm thầm cấu kết, còn mang thai…” Chu Tiểu Duy ợ lên, tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Trần Tử Huyên, cậu lừa tớ, nói đi! Cậu còn giấu giếm tớ chuyện gì!”
Chu Tiểu Duy uống nhiều nên lá gan cũng lớn hơn hẳn, hét lớn về phía Trần Tử Huyên. Vẻ mặt Trần Tử Huyên không cảm xúc gì, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc của cô nàng, bèn trực tiếp đẩy cô ấy vào trong một gian phòng nhỏ.
“Nhanh nào.” Cô lạnh lùng nói một câu.
Trong căn phòng nhỏ kia vẫn không phát ra âm thanh gì cả, Trần Tử Huyên hơi do dự, dùng chân phải đá vào tấm cửa phòng tắm, nói: “Chu Tiểu Duy, động tác nhanh lên nào, nếu không tớ đi vào cởi quần giúp cậu đấy nhé!”
Chu Tiểu Duy uống rượu vào nên đầu óc không tỉnh táo lắm, tuy nhiên giọng nói của Trần Tử Huyên lại mang theo khí thế, làm cô ấy sợ hãi vội vàng thành thật đi vệ sinh.
“Thật hung dữ mà, Mark lại bị cậu hạ độc thế này…” Chu Tiểu Duy không khỏi đau lòng lẩm bẩm.
Đầu óc hỗn loạn của cô ấy tạm thời tỉnh táo suy nghĩ lại, người bạn hung tàn này của cô ấy cùng nam thần Mark đúng là trai tài gái sắc mà, xứng đôi vừa lứa. Tuy nhiên Chu Tiểu Duy vẫn rất phẫn nộ vì cho rằng Trần Tử Huyên vẫn luôn giấu giếm cô ấy.
“Trần Tử Huyên! Trần Tử Huyên! Lúc trước cậu nói chồng cậu làm cùng công ty với tớ…” Chu Tiểu Duy giải quyết xong nhu cầu sinh lý, loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ, tìm Trần Tử Huyên chất vấn.
“Mới vừa rồi ở phòng 1001 hình như tôi nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ…”
“Nhà họ Nguyễn sao? Làm sao có thể… Tối nay tập đoàn IP&G tổ chức tiệc tổng kết quý, anh ta hẳn nên dự tiệc ở bên kia chứ…”
Chu Tiểu Duy vừa đi khỏi phòng vệ sinh nữ, đầu óc có chút rối rắm nhìn hai người đàn ông chừng 50 tuổi vừa đi vừa nói chuyện.
“Nguyễn Chi Vũ…” Cô ấy mơ hồ lẩm bẩm cái tên này.
Tập đoàn IP&G, họ Nguyễn, Nguyễn Chi Vũ……
Một giây tiếp theo, Chu Tiểu Duy hét lên chói tai tựa như giết heo vậy: “Trần Tử Huyên!”
Trần Tử Huyên đang nhàm chán đứng ngắm một chậu cây ở hành lang bên trái, cô quay đầu lại nhìn thấy Chu Tiểu Duy đằng đằng sát khí chạy tới.
“Trần Tử Huyên?” Một giọng nam bỗng nhiên truyền đến từ đầu bên kia hành lang.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ mặt bất ngờ, Triệu Dịch Kiệt.
Triệu Dịch Kiệt nhìn thấy cô, vẻ mặt anh ta thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, chân bước lại gần về phía cô, nói: “Trần Tử Huyên, em đến đây chơi à, tối nay anh tình cờ đến đây bàn một hạng mục, hay là anh mời em…”
Quỷ say rượu Chu Tiểu Duy chạy tới, kích động ôm hai vai Trần Tử Huyên, tức giận mắng: “Nguyễn Chi Vũ là sếp lớn của tớ, cậu kết hôn với anh ấy lại không nói cho tớ. Tớ muốn tuyệt giao với cậu!”
“Bình tĩnh một chút nào.”
Biểu cảm của Trần Tử Huyên có hơi lúng túng, trừng mắt nhìn người say rượu to gan họ Chu này.
Cô quay đầu nhìn về phía Triệu Dịch Kiệt bên kia, giọng nói đều đều: “Tôi đi trước.”
Giữa cô cùng anh ta không có đề tài gì để nói cả.
Triệu Dịch Kiệt lặng người đứng tại chỗ, sắc mặt phức tạp nhìn Trần Tử Huyên ôm một người phụ nữ say rượu đi về phía phòng riêng 1001 đằng trước…
“Mới vừa rồi là thiếu phu nhân của nhà họ Nguyễn sao?”
Hai người đàn ông trung niên mặc vest bước ra từ phòng vệ sinh nam, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Mới vừa rồi tôi không nhìn lầm, Nguyễn Chi Vũ thật sự ở chỗ này.”
Một người đàn ông trong đó cười lấy lòng Triệu Dịch Kiệt, hỏi một câu: “Dịch thiếu gia, hay là chúng ta đi vào chào hỏi anh họ của anh đi…”
“Cút.”
Triệu Dịch Kiệt trừng mắt nhìn cửa phòng 1001 trước mặt, sắc mặt có chút ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi quát: “Tất cả các cút hết cho tôi!”
Đối tác trước mặt bị dọa hết cả hồn, bọn họ không biết anh ta bị kích thích chỗ nào.
“Dịch Kiệt, anh sao vậy?”
Những người ở trong gian phòng 1002 đều bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt bọn họ bối rối, lại không dám hỏi thêm câu nào cả. Tối nay bọn họ mang hợp đồng tới, cũng đã bàn bạc xong xuôi chuẩn bị ký rồi. Thật sự không hiểu thiếu gia của nhà họ Dịch này bị sao nữa, cuối cùng đành phải xách cặp táp rời đi.
“Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài!”
Triệu Dịch Kiệt ngồi trên ghế sô pha chính giữa, tự rót hai ly rượu Brandi, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch. Thứ chất lỏng kia chảy trào vào trong cổ họng, khoảnh khắc đó giống như thiếu đối tim phổi, vô cùng khó chịu.
“Dịch Kiệt, anh điên rồi, đừng uống nữa.” Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai anh, cô ta vội vàng muốn cướp lấy ly rượu trên tay anh.
“Cút ngay!”
Thần trí như sương mù, ngẩng đầu lên, trong con ngươi đỏ như máu, anh ta hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ trang điểm đậm trước mặt mình, nói: “Trương Thiến Thiến, cô cút ngay cho tôi!”
“Anh nổi điên cái gì vậy, vừa rồi tổng giám đốc Trần chuẩn bị ký hợp đồng rồi mà, sao anh lại…”
Choang!
Triệu Dịch Kiệt nắm lấy ly rượu pha lê trên bàn ném mạnh xuống sàn nhà, hung tợn nhìn thẳng vào cô ta: “Lập tức cút ngay cho tôi, Trương Thiến Thiến, đừng để cho tôi gặp lại cô!
Những mảnh vỡ kia bắn tung tóe khắp nơi, Trương Thiến Thiến sợ hãi thất sắc, nhìn anh ta trực tiếp bật mở nắp nửa chai rượu Brandy ra, uống như không muốn sống nữa. Sắc mặt anh ta trông vừa tức giận vừa mâu thuẫn.
“Triệu Dịch Kiệt, bây giờ anh là loại đức hạnh gì vậy. Vì Trần Tử Huyên kia mà ngay cả công ty anh cũng không cần. Thanh danh của nhà họ Dịch, rồi cả con gái anh cũng không quan tâm…”
“Con gái, cô còn mặt mũi nhắc tới con gái với tôi sao, Trương Thiến Thiến, cô tự mang một đứa trẻ trở về nước lừa tôi…”
Triệu Dịch Kiệt đột nhiên đứng dậy, trên người dính đầy mùi rượu, tay phải đột nhiên bóp cổ cô ta, kéo Trương Thiến Thiến tới trước mắt mình, nói: “Những người phụ nữ như cô, vì danh lợi, vì tiền bạc, cái gì cũng có thể làm ra được… cô lại cùng Nguyễn Chi Vũ liên thủ để gài bẫy tôi!”
Vừa nói, anh ta vừa tàn nhẫn đẩy cô ngã xuống sô pha. Người đàn ông nặng nề đè lên người cô ta, trong ngực dồn nén oán hận, không phục, xé rách quần áo cô ta để trút giận.
Cô ta bị động tác thô bạo của anh làm cho đau nhức, nhìn anh ta hoàn toàn coi mình như một công cụ để phát tiết.
Hốc mắt của Trương Thiến Thiến ngấn lệ, cảm thấy như bị làm nhục, cô ta gấp gáp đẩy anh ta ra: “Triệu Dịch Kiệt, anh đi ra, đừng chạm vào tôi!”
“Sao cơ, giả bộ thanh cao à, không vui khi ngủ cùng tôi sao?” Sức lực của Triệu Dịch Kiệt rất lớn, tay phải nhéo quai hàm của cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải cô nói chúng ta đã lãnh chứng à, muốn làm thiếu phu nhân của nhà họ Dịch đến nỗi không chừa thủ đoạn nào, muốn dựa dẫm vào tôi lắm cơ mà. Trương Thiến Thiến à, cô có tư cách gì mà từ chối chứ…”
“Anh tức giận như vậy cũng là vì Trần Tử Huyên đang ở phòng bên cạnh đúng không!”
Anh ta uống nhiều rồi, lực tay rất mạnh, cằm Trương Thiến Thiến bị anh ta siết chặt đến tụ máu bầm. Cô ta cố gắng chịu đựng thân thể nặng nề này của anh ta, đối mặt với đỉnh đầu của người đàn ông này, tức giận hét lên.
“Triệu Dịch Kiệt, cũng không phải anh yêu cô ta nhiều gì cho cam, anh chỉ là không cam lòng thôi. Anh không cam lòng bị thua bởi Nguyễn Chi Vũ, đối với anh mà nói, ngủ với người phụ nữ nào, tắt đèn đều giống như nhau cả. Đừng ra vẻ thâm tình sâu nặng thế chứ, khi đó tôi vừa mới trở về nước, anh đã quên anh mê luyến thân thể tôi thế nào sao. Anh còn nói anh yêu tôi…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Sắc mặt anh ta dữ tợn khó coi, lạnh lùng phản bác, như thể anh ta vừa bị bóc trần sự thật vậy. Anh ta bò dậy khỏi người cô ta, cả người hốt hốt hoảng hoảng nói: “Không…”
“Nếu như không có Nguyễn Chi Vũ, tôi đã không ly hôn với cô ấy. Chắn chắc tôi và cô ấy sẽ sống rất tốt”. Đầu óc anh ta trĩu nặng, đôi mắt tràn đầy tia máu, hai tay nắm chặt thành quyền, lồng ngực tức giận không cách nào phát tiết rống to lên.
“Cô ấy vốn dĩ là của tôi, là bởi vì Nguyễn Chí Vũ, tất cả đều do anh gài bẫy tôi!”
Trương Thiến Thiến nhìn anh ta mê sảng, tức giận chạy ra ngoài, lập tức nóng nảy hét theo: “Triệu Dịch Kiệt, anh đi đâu…”