Nguyễn Chi Vũ trở về sau một tuần công tác nước ngoài, anh mới biết rằng có chuyện lớn đã xảy ra ở nhà, người cô ba ngang ngược của anh bị vật nặng rơi trúng chân và gãy chân, tuyên bố rằng chính Trần Tử Huyên đã làm hại: “Tại sao không ai nói cho tôi biết chuyện này?”
Nguyễn Chi Vũ quay lại Đông Uyển trước, vẻ mặt của anh hơi mất kiên nhẫn, cởi áo khoác ngoài, lạnh giọng hỏi bác Phương.
Bác Phương tỏ ra áy náy, cũng không có gì để bào chữa. Bác Phương đã chăm sóc cho Nguyễn Chi Vũ từ nhỏ tới lớn, luận về tình cảm, còn quan tâm anh hơn mẹ ruột, Nguyễn Chi Vũ dù là chuyện gì cũng nể mặt bà ba phần, nhưng việc gì cũng có điểm giới hạn. Hơn chục người hầu của Đông Uyển cúi đầu không dám phát ra tiếng động. Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ sắc bén quét qua bọn họ với thái độ lạnh lùng.
“Sau này chuyện của Đông Uyển, không được phép cho ông nội và những người khác can thiệp vào. Nếu mọi người nghĩ rằng quyết định của ông nội và mẹ tôi nên được ưu tiên, thì có thể dọn dẹp và chuyển đến Bắc Uyển hoặc nhà chính để làm việc, nơi này không cần các người.”
Đám người hầu của Đông Uyển đều hoảng hốt, bọn họ đều chưa từng nghĩ tới Nguyễn Chi Vũ vừa trở về liền tức giận. Mỗi công việc trong nhà họ Nguyễn đều có nhân sự cố định làm việc, nếu như bọn họ rời khỏi Đông Uyển, khả năng duy nhất chính là bị sa thải, không một ai trong số họ muốn mất việc, muốn được làm việc ở nhà họ Nguyễn thực sự rất khó, phải dùng quan hệ mới có thể được làm.
Bác Phương trước tiên lên tiếng bảo đảm: “Cậu Chi Vũ, sau này tuyệt đối sẽ không để phát sinh chuyện này nữa.”
Nguyễn Chi Vũ không có ý làm khó mọi người, anh trước giờ luôn khắc nghiệt với những người dưới trướng mình, bọn họ có thể bảo đảm sẽ không phạm phải nữa, anh cũng dứt khoát không truy cứu nữa.
“Cô chủ tới công ty à?” Anh vừa lên lầu, Trần Tử Huyên không ở trong phòng ngủ, Nguyễn Chi Vũ đoán răng cô lại chạy đi làm việc.
Bác Phương trung thực nói: “Cô chủ mấy ngày nay không có tới công ty, cô ấy đi đến nhà một người bạn.”
Trần Tử Huyên mấy ngày nay thường chạy đến gặp một người bạn, không rõ đó là ai.
Suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Chi Vũ là cô đi tìm Chu Tiểu Duy, Trần Tử Huyên không có bạn, cuộc sống của cô rất đơn điệu, mà anh cũng cố tình không muốn cô tiếp xúc với nhiều người hỗn tạp.
Nguyễn Chi Vũ liền gọi điện cho Trần Tử Huyên, một giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ đóng băng ngay lập tức.
“Bảo Bảo đang giặt quần áo.” Đường Duật nhìn điện thoại, biết đó là cuộc gọi của anh, liền ấn nút trả lời và nói thẳng.
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy, nhất thời không biết nên nói gì nữa. Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh oán trách của Trần Tử Huyên: “Tiểu Trụ Tử, rốt cuộc quần áo chất đống ở đây bao lâu rồi không giặt hả, mỗi ngày chỉ mặc quần áo mới, hàng nghìn chiếc áo sơ mi, cậu mặc một lần liền ném vào thùng rác luôn à, còn không cho người giúp việc tới.”
“Còn nữa, rèm cửa và khăn trải giường của cậu trở nên luộm thuộm như vậy từ khi nào thế, cậu trước đây không phải rất sạch sẽ sao, cậu qua đây giúp tôi dọn dẹp ngay lập tức đi!” Sau đó Đường Duật ngẩng lên, rất phối hợp đáp một tiếng: “Được.”
Điện thoại vẫn trong tình trạng cuộc gọi. Đường Duật hoàn toàn để im cuộc gọi đến, đứng dậy đi tới giúp dọn dẹp việc nhà.
Tay Nguyễn Chi Vũ siết chặt điện thoại, khuôn mặt dần trở nên phức tạp và u ám, mà bên tai, giọng nói của hai người họ vang lên không ngừng: “Tiểu Trụ Tử, cậu hiện tại là như nào vậy hả, không cho phép ai vào căn hộ của mình, có phải là muốn ngược đãi tôi làm cu li không? Kì quái nhất, rắc rối nhất chỉ có cậu thôi.” Trần Tử Huyên tức giận nói.
“Gọi Mạc Cao mang cho chúng ta trà chiều, tôi đói!”
“Được.” Đường Duật nói chuyện vẫn rất thong thả.
Hồi lâu, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ thay đổi rồi mới cúp máy.
Bác Phương không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận thấy cảm xúc của Nguyễn Chi Vũ hiện tại còn tệ hơn trước nữa. Bà cẩn thận dò hỏi một câu: “Có cần mang xe riêng tới đón mợ chủ không?”
“Không cần.” Nguyễn Chi Vũ nói, giọng anh rất lạnh lùng.
Người hầu của Đông Uyển đều lo sợ cả buổi chiều, thỉnh thoảng nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên tường, mong Trần Tử Huyên nhanh chóng về nhà.
Trần Tử Huyên biết rõ quy tắc của nhà họ Nguyễn, cho dù không muốn cũng phải vội về trước 7 giờ tối. Bác Phương nhìn thấy cô đầu tiên, lập tức nói cho oô, Nguyễn Chi Vũ đã vội vã trở về từ nước ngoài vào giữa trưa.
Trần Tử Huyên vô thức mở điện thoại kiểm tra, quả nhiên là có một cuộc gọi từ anh.
“Em tới chung cư của Đường Duật giúp dọn dẹp, cậu ta rất cầu kỳ, không cho người ngoài vào, mọi thứ quá lộn xộn, cậu ta không thể một mình thu dọn được.” Trần Tử Huyên đi vào thư phòng liền nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ, đã nhiều ngày không có hơi ấm của anh, nhưng cô đã báo cáo hành trình của mình cho anh ấy như một thông lệ.
Cô cảm thấy mình và Đường Duật không có làm việc gì mờ ám cả. Nguyễn Chi Vũ ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục nhìn xuống đống tài liệu.
Trần Tử Huyên thấy anh không để ý tới mình, nghĩ một lúc rồi giải thích…
“Có thể lúc anh gọi điện hồi chiều, bọn em bận quá không bắt máy được, anh không cần quá tức giận đâu.” Trần Tử Huyên hiểu tính cách Đường Duật, nếu như cậu ta thấy chuông điện thoại sẽ trực tiếp làm lơ nó.
“Anh có nói anh tức giận sao?” Nguyễn Chi Vũ đứng dậy khỏi ghế, ngước mắt nhìn thẳng vào cô.
Trần Tử Huyên nghe câu hỏi của anh, nhưng không trả lời lại. Giọng điệu trầm thấp như vậy, còn dám nói không tức giận. Mấy ngày nay cô đã tích tụ rất nhiều cảm xúc bực bội: “Em không phải là chỉ đi tìm Đường Duật một chút thôi sao, đến nỗi như vậy sao, bọn em lại không có làm gì, nói gì mà nữ có gia đình với nam độc thân, muốn em đọc tam tòng tứ đức tứ thư ngũ kinh à? Em cả ngày ở nhà quá buồn chán, chẳng lẽ phải chờ bị người ta nói em ăn no chờ chết giống đồ vô dụng à.”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ càng thêm u ám, đi lên trước, lạnh giọng hỏi cô: “Ai nói với em như vậy?” Trần Tử Huyên thấy người đàn ông này gần trong gang tấc, lập tức im lặng.
Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dạng cô liền biết cô đang tức giận.
“Chuyện của cô ba…” Nguyễn Chi Vũ mới chỉ nói tới đây, Trần Tử Huyên phản ứng hơi kích động, lập tức phản bác lại: “Em không có làm, dù sao cũng không phải em!”
“Nếu đó là em, em không cần phải đẩy cô ta từ sau lưng, còn lấy tảng đá đánh cô ta. Nếu em thực sự không vừa mắt cô ta, em sẽ đẩy vai cô ta, khiến cô ta ngã vào trong hồ nước lạnh băng kia kìa.” Trần Tử Huyên ngày này bởi vì chuyện của cô ba mà có chút buồn bực không vui.
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói có lý như vậy… Người phụ nữ này còn nói muốn đẩy cô ba ngã xuống hồ bơi lạnh lẽo.
Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, dường như mọi phiền muộn của anh đều đã tan biến.
“Bộ dạng dữ tợn như này của em, sao em không đi trực tiếp nói với cô ba và ông nội?” Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dạng đầy tức giận của cô, có chút buồn cười.
“Ông nội và cô ba đều cảm thấy là em làm, em có nói nhiều nữa cũng vô dụng.”
Trần Tử Huyên mấy ngày nay thực sự rất bực bội.
“Khi gặp phải chuyện gì đó hãy trực tiếp đối mặt, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. ” Nguyễn Chi Vũ rất ít khi nói với cô những lời này, anh bằng lòng với việc cô phát tính ương bướng của cô với anh, nhưng anh cũng hy vọng cô sẽ học hỏi để trưởng thành hơn.
Giờ ăn tối ở nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Chi Vũ dẫn Trần Tử Huyên đi tới nhà ăn chính, ông nội, mẹ chồng Giang Hoa Nhân, Nguyễn Chi Nghiên, tất cả đều ngồi cùng nhau.
“Vết thương ở chân cô ba không có liên quan gì tới Trần Tử Huyên.” Nguyễn Chi Vũ ngồi xuống, trực tiếp nói ra một câu.
Thân là bà chủ nhà họ Nguyễn, Giang Hoa Nhân vừa nghe thấy liền tức giận nói: “Chi Vũ, chuyện này còn phải điều tra, có liên quan tới cô ta hay không thì sẽ nhanh chóng tìm ra kết quả thôi.” Sớm biết rằng con trai mình trở về nhất định sẽ bênh vực người phụ nữ họ Trần này, nhưng mới vừa ngồi xuống liền đưa ra kết luận như vậy, trong lòng bà ta cảm thấy có chút khó chịu.
“Con nói rồi, Trần Tử Huyên không có liên quan.” Nguyễn Chi Vũ có thái độ khá cứng rắn với mẹ ruột mình, ông cụ Nguyễn nhìn ánh mắt đầy cố chấp của Nguyễn Chi Vũ, cũng có chút không vui: “Mang đồ ăn lên, không nói về chuyện này nữa.” Thái độ của ông nội khiến Trần Tử Huyên hơi thất vọng, rõ ràng đó không phải lỗi của cô, thế mà lại trốn tránh không nói tới, không cho cô có cơ hội làm sáng tỏ, thái độ mơ hồ như vậy chỉ khiến người khác nghĩ rằng cô thật sự đã làm chuyện gì đó.
“Chị dâu không có làm cô ba bị thương đâu.” Nguyễn Chi Nghiên luôn rất yên lặng ở bàn ăn tối nay lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Nguyễn, nhỏ giọng kiên định bênh vực Trần Tử Huyên.
Sắc mặt Trần Tử Huyên có chút kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
Con ngươi Nguyễn Chi Nghiên thanh thuần trong sáng, lặp lại bằng giọng trầm ấm: “Ông nội, chị dâu thật sự không có làm côba bị thương đâu.” Giọng cô ta nhẹ nhàng ngọt ngào.
Ông cụ Nguyễn xưa nay luôn có chút kiên nhẫn với cô cháu gái Nguyễn Chi Nghiên, nghe Nguyễn Chi Nghiên hiếm khi vì người khác mà nói chuyện, ông hơi cau mày.
Giang Hoa Nhân là một người phụ nữ thông minh, sống đến tuổi trung niên, cuộc đời còn lại chủ yếu phụ thuộc vào hai đứa con này, nếu hiện tại Nguyễn Chi Vũ và Nguyễn Chi Nghiên đều nói thay cho Trần Tử Huyên, cho dù không thích cô ta như thế nào, lúc này cũng không thể làm quá: “Bố, hôm nay con cẩn thận hỏi cô ba, cô ấy nói lúc đấy có người đẩy ngã cô ấy, lấy tảng đá đập vào chân cô ấy… nhưng lúc đấy cô ấy ngã xuống đất nên không biết hình dạng người đó ra sao, chỉ cảm thấy đối phương là phụ nữ thôi.”
Ông cụ Nguyễn nghe đến đó, khuôn mặt già trở nên phức tạp: “Lúc ấy không thấy rõ là ai, thế nào mà liền luôn miệng nói là Tử Huyên làm, thật là hồ đồ!”
Giang Hoa Nhân cũng không quên cho cô ba một bậc thang: “Đời này cô ba đã bao giờ chịu khổ bao giờ đâu, gãy xương thật sự rất đau, lúc đó cô ấy loạn đến mức nói không rõ ràng thôi.”
Chung quy cũng là con gái ruột của mình vẫn đang nằm trong bệnh viện, ông cụ Nguyễn không nói nhiều nữa.
Mọi người yên lặng ăn cơm và không nhắc lại chuyện này nữa.
Thông thường Nguyễn Chi Nghiên luôn là người ăn xong đầu tiên, rồi sẽ nhỏ giọng nói một câu, 'con xin về trước phòng'. Tối nay cô ấy đã ăn xong bữa cơm nhưng vẫn ngồi ngay ngắn như một học sinh tiểu học, dường như đang chờ đợi gì đó. Cho đến khi Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ rời khỏi bàn ăn, Nguyễn Chi Nghiên do dự tiến tới và hét lên: “Chị, chị dâu”.
Trần Tử Huyên quay lại nhìn cô ấy: “Có chuyện gì sao?” Theo bản năng cô vẫn có chút cảnh giác.
Nguyễn Chi Nghiên lập tức chạy đến tủ kính bên ngoài phòng khách, cầm một cái túi giấy nhỏ tới, đưa cho cô: “Là… là hôm nay cô Bùi làm rất nhiều bánh kem cho chúng ta, cô ấy kêu em mang một ít về cho chị.” Thanh âm ngoan ngoãn ngọt ngào, như là học sinh tiểu học đang báo cáo với người lớn, nỗ lực diễn đạt rõ ràng.
Nhưng Trần Tử Huyên thật sự không hiểu cô ta đang nói gì.
“Chu Tiểu Duy mang theo rất nhiều bánh kem tới công ty, cô ta kêu Chi Nghiên mang về cho em một ít.” Nguyễn Chi Vũ có thể dễ dàng hiểu được điều mà em gái anh muốn nói.
“Đừng kêu cô ấy làcô Bùi, trực tiếp gọi Tiểu Chu giống chị dâu của em là được.” Nguyễn Chi Vũ còn nhắc nhở chú ý xưng hô.
Nguyễn Chi Nghiên nhìn anh trai mình, gật đầu: “Em biết rồi.”
Trần Tử Huyên nhìn hai người họ nói chuyện, cầm lấy bánh kem, đầu óc có chút mơ hồ, được Nguyễn Chi Vũ đưa về Đông Uyển.
“Vì sao lại cảnh giác với Chi Nghiên như vậy?” Nguyễn Chi Vũ chú ý tới cô dường như hơi không thích Chi Nghiên, còn có chút đề phòng.
“Em cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ.” Trần Tử Huyên không biết nói thế nào, vừa rồi Nguyễn Chi Nghiên trông thực sự rất trong sáng, không hề giả vờ chút nào, rất khác với hình tượng xấu xa mà cô tưởng tượng trước đây.
Nguyễn Chi Vũ cúi mặt nhìn cô, Trần Tử Huyên và Chi Nghiên có tính cách hoàn toàn đối lập nhau, đôi khi anh cũng chiều chuộng cô em gái Chi Nghiên này, nhưng Trần Tử Huyên thì khác, người phụ nữ này thường khiến anh phát điên.
“Chi Nghiên hình như không khác gì Đường Duật, tâm tư họ khá đơn giản, nội tâm…”
Trần Tử Huyên không đợi anh nói xong, phản ứng có chút kích động: “Không giống nhau, Tiểu Trụ Tử hoàn toàn khác cô ấy.”
Trong nháy mắt, Nguyễn Chi Vũ dường như nhận ra rằng, có thể là anh đã xem nhẹ một số việc hoặc là anh đã đánh giá thấp vị trí của Đường Duật trong lòng cô.