Sau khi Hạ Vân Lệ biết Nguyễn Chi Vũ đã rời khỏi bệnh viện thì cũng không ở lại nữa, cuộc điện thoại vừa rồi với Trần Tử Huyên khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Có lẽ là bởi vì còn sớm nên trong sảnh bệnh viện không có nhiều người, đại sảnh rộng lớn trông có vẻ hơi lạnh lẽo, Hạ Vân Lệ từ từ rời khỏi bệnh viện, tiếng giày cao gót gõ vào nền đá lạnh lẽo vang lên những âm thanh chói tai…
Nhưng vừa định bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, một bóng người quen thuộc bên trái khiến cô ta chú ý.
Hạ Vân Lệ dừng lại, cau mày quan sát.
Đường Duật?
Tại sao anh ta lại ở đây?
Cô ta suy nghĩ một lát sau đó nhanh chóng đi theo.
Lối đi bên trái hành lang của bệnh viện này nối liền với khoa nhi, khoa nhi thường là nơi náo nhiệt nhất, cho dù là sáng sớm thì cũng có không ít cha mẹ bế con tới tiêm, một vài y tá vội vàng cầm đồ chạy qua chạy lại, lao công cũng bận rộn dọn dẹp xung quanh.
Hạ Vân Lệ vội vàng nhìn xung quanh, vừa rồi cô ta nhìn nhầm sao?
“Giao cái đó ra đây!” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa sau khoa nhi.
Giọng nói không lớn nhưng có thể nghe thấy rõ có chút tức giận, vẻ mặt Hạ Vân Lệ giật mình, đúng là anh ta.
Lúc Hạ Vân Lệ đi xuyên qua đôi cha mẹ đang ôm con và đến cửa sau của khoa nhi, cô ta nhìn thấy Đường Duật dùng tay trái túm một gã bác sĩ và đẩy ông ta về phía sau tường.
Cửa sau của khoa nhi là một khoảng đất trống, ngoại trừ nhân viên bệnh viện thì bình thường rất ít người qua lại, ngay cả những bức tường cũng nhiều rêu hơn hẳn so với chỗ khác. .
Truyện đề cử: Bẫy Tình
Hạ Vân Lệ rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đường Duật nóng nảy như vậy.
“Đưa cái đó ra đây.” Anh ta có vẻ đang rất tức giận, gằn giọng nói thêm lần nữa, tay phải nắm chặt, giống như bất cứ lúc này cũng có thể vung về phía bác sĩ yếu ớt trước mặt.
“… Tôi thực sự không biết anh muốn lấy cái gì!” Bác sĩ khẩn trương giải thích.
Khuôn mặt đẹp trai của Đường Duật giờ trở nên tàn nhẫn hơn một chút, bác sĩ vừa nói xong thì anh ta đã vung nắm đấm tới, bác sĩ cúi người co rúm lại vì đau.
Bác sĩ sợ hãi né tránh muốn hét lên, nhưng Đường Duật đã sải bước đi tới, dùng tay phải che miệng bác sĩ lại với tốc độ cực nhanh, tay trái đã khống chế được cổ của ông ta, không ngừng dùng sức siết chặt.
Hạ Vân Lệ kinh hãi nhìn vị bác sĩ có tên 'An Lỗi' trước ngực.
Cô ta không biết Đường Duật có thù hận gì với vị bác sĩ này, nhưng cô ta biết Đường Duật thuận tay trái, nhìn anh ta gầy gò nhưng lại rất mạnh mẽ, nghe nói anh ta còn từng luyện võ vài năm.
Nếu cứ như vậy sợ là sẽ xảy ra tai nạn chết người…
Kinh nghiệm sống nói cho cô ta biết lúc này phải hét lên để thu hút sự chú ý của người khác.
Hạ Vân Lệ đang định hét lên thì lúc này lại có năm người đàn ông dáng vẻ thô kệch chạy tới, trong đó có một người là đầu to bụng bự chính là Mạc Cao, ông ta thô lỗ mắng mỏ: “Đừng giết chết người, còn có rất nhiều việc cần ông ta giải đáp, sao có thể để ông ta chết dễ dàng như vậy được.”
Sắc mặt Đường Duật vô cùng khó coi, anh ta tàn nhẫn đẩy người vào trong góc, giống như ném rác vậy.
Sắc mặt An Lôi tái nhợt, hô hấp khó khăn, choáng váng không đứng vững được, đầu bị đập vào tường không thở nổi.
Mấy người Mạc Cao nhanh chóng hành động, chỉ trong vòng một phút, họ đã dùng băng keo bịt miệng An Lỗi lại, khiêng ông ta vào một chiếc xe van Volkswagen màu trắng, đóng sầm cửa lại rồi biến mất.
Hạ Vân Lệ sững người tại chỗ, tuy là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn IP&G, cũng coi như đã gặp nhiều chuyện nhưng tình huống như vậy vẫn khiến cô ta hoảng sợ.
“Đường Duật và Mạc Cao muốn làm gì?”
Đường Duật trong vòng nửa năm sau khi trở về nước đã nắm được nhà họ Đường đang suy sụp trong tay, đồng thời còn để Mạc Cao mở hơn hai mươi công ty tạo thành một tập đoàn khổng lồ, anh ta nắm rõ xu thế thị trường tài chính và săn lùng thâu tóm hết công ty niêm yết này đến công ty niêm yết khác để thôn tính thị trường chứng khoán.
Đường Duật giống như một con cáo chín đuôi choàng lên mình một lớp tuyết trắng, khiến mọi người quên mất bản chất của anh ta nguy hiểm như thế nào.
“Vị bác sĩ này đắc tội gì tới anh ta?”
Căn cứ vào những gì mà Hạ Vân Lệ biết về Đường Duật, anh ta luôn thờ ơ với mọi người và mọi việc, gần như không bao giờ tức giận.
Nhìn về hướng chiếc xe màu trắng biến mất, cô ta càng thêm nghi ngờ.
Cô ta cảnh giác nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh và thấy không có camera giám sát, lúc này cô ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bước thẳng tới chỗ bác sĩ bị đánh vừa rồi.
Cô ta ngồi xổm xuống và tìm thấy một ổ USB nhỏ bằng nhựa màu đen trong kẽ hở của bức tường ố vàng.
Cô ta có thể thấy rõ ràng vừa rồi khi bác sĩ đập đầu vào tường, tay phải ông ta nhân cơ hội nhét ổ USB nhỏ màu đen này vào khe tường, tình cờ là Đường Duật không nhìn thấy, mấy người Mạc Cao cũng không cẩn thận quan sát.
“Đường Duật đang tìm thứ này ư?”
Hạ Vân Lệ cầm ổ USB nhỏ màu đen lên, lúc này cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Cô ta nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, cầm chặt USB trong lòng bàn tay rồi rời khỏi đây, giả vờ làm một người qua đường bình thường.
Ngoài cổng bệnh viện, cô ta nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Vốn dĩ cô ta đang đi làm nên máy tính xách tay để trên xe, cô ta nhìn ổ USB màu đen trong lòng bàn tay, do dự nửa giây rồi quyết định mở ra xem sao.
USB được kết nối với cổng máy tính xách tay và đang đọc dữ liệu.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hạ Vân Lệ là nội dung trong này có lẽ là bí mật kinh doanh mà Đường Duật không thể tiết lộ, nếu không tại sao anh ta lại khẩn trương như vậy.
Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, cô ta nhìn vào màn hình máy tính cho thấy trong USB không có dữ liệu tệp, chỉ có một đoạn video.
Điều này thật kỳ lạ.
Cô ta càng nghi ngờ hơn, đặt máy tính lên đùi, mắt dán vào màn hình, cô ta dùng ngón tay gõ vài lần vào vùng chuột để mở tệp video.
Hình ảnh được phát trong video là một không gian khép kín và lạnh lẽo.
Khung cảnh trong một phòng phẫu thuật, một số bác sĩ và y tá đang đi lại, tất cả đều trông rất kỳ lạ.
Khi máy quay quay đến người phụ nữ trên bàn mổ, Hạ Vân Lệ thoáng nhìn đã nhận ra người phụ nữ bụng phệ trong video là Trần Tử Huyên.
“Đây là…” Cô ta nhìn video với vẻ không thể tin được.
Trước đó cô ta đã hỏi qua, Trần Tử Huyên bị tai nạn xe hơi nên thai chết trong bụng, hơn nữa vì thời gian gấp rút nên bệnh viện nói không có video về ca mổ.
Nhưng đoạn video này…
Hạ Vân Lệ trở nên căng thẳng, đúng lúc này, một giọng nói u ám của một người phụ nữ trong video vang lên.
“Cô ta đã được gây mê, xác nhận đã hôn mê, chủ nhiệm An, ông có thể làm được rồi.”
“Sau khi phẫu thuật đưa đứa bé ra ngoài phải lập tức mang đi, bên nhà xác đã chuẩn bị xong xác cặp song sinh, sau đó tôi sẽ lừa người nhà bệnh nhân để hỏa táng càng sớm càng tốt, người trên nói rồi, vì sự an toàn của người nhà các người, tốt nhất hãy câm miệng, chuyện này không thể để cho người khác biết…”
Đầu óc Hạ Vân Lệ trống rỗng.
Nhìn video đã kết thúc, cô ta lẩm bẩm: “Đứa bé chưa chết.”