“Tử Huyên, may mà cậu không có chuyện gì, cậu không biết mình sợ hãi tới mức nào đâu, nếu như cậu và Bùi Ức mà có chuyện gì, nếu như không tìm được hai người…” Chu Tiểu Duy tính ra cũng rất may mắn, cô ấy nằm trong nhóm người đầu tiên được người ta cứu viện, lúc ấy cô ấy còn hôn mê, khi tỉnh lại thì đầu óc cuống cuồng lên hết, sợ tới mức nói chuyện cũng lộn xộn hết cả.
Bùi Hạo Nhiên cũng đỏ ngầu hết cả mắt mà hỏi cô ấy Bùi Ức ở đâu, nếu như sau chuyện này chỉ có một mình cô ấy còn sống, vậy thì cô ấy sẽ rất đau khổ, sau tất cả người còn sống cuối cùng nhìn những người khác ra đi mới là đau khổ ám ảnh nhất.
Cô ấy là người tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu người bị tuyết lở đè ập xuống, chôn vùi hàng chục sinh mạng, những tiếng la hét thất thanh, những tiếng bước chân dồn dập, tình cảnh ranh giới giữa sự sống với cái chết quá mong manh khiến bất kì người nào cũng không có đủ can đảm để đối diện.
“Trần Tử Huyên, lúc ấy cậu bảo mình chạy đi, mình chạy mà cảm thấy bản thân mình thực sự… thực sự quá nhu nhược, mình quá ích kỷ, mình xin lỗi, sao mình có thể bỏ chạy, bỏ lại cậu và Bùi Ức cơ chứ…” Chu Tiểu Duy òa khóc như một đứa trẻ, Trần Tử Huyên biết cô ấy đang tự trách bản thân rất nhiều.
Bùi Ức đứng gần đó, cậu bé thấy dì Duy khóc đau thương như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hiện vẻ khó chịu, thấp giọng nói: “Chúng ta đều không sao rồi. Dì Nguyễn rất giỏi, dì ấy vẫn luôn ôm lấy con không rời, chúng con đều ổn.”
Bùi Ức cầm lấy khăn tay, bàn tay nhỏ bé không được tự nhiên mà lau cho cô ấy, giọng nói của một đứa trẻ nhưng bộ dạng như ông cụ non an ủi cô ấy: “Đừng khóc nữa.”
Trần Tử Huyên cũng thở dài một hơi: “Tiểu Duy à, cậu còn khóc nữa thì quần áo mình ướt nhẹp mất thôi.”
Chu Tiểu Duy nín khóc, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẫn còn đẫm nước nhìn hai người một lớn một nhỏ ở trước mắt.
Trần Tử Huyên và Bùi Ức bây giờ nhìn rất có tinh thần, rõ ràng hai người mới là người vừa mới tai qua nạn khỏi, thế mà lại an ủi người an toàn như mình, nghĩ vậy, Chu Tiểu Duy lập tức cảm thấy thật hổ thẹn.
“Nếu như lúc đó cậu không chạy thoát trước thì khả năng ba người chúng ta sẽ cùng chôn thây trong trận lở tuyết rồi.” Trần Tử Huyên lại vỗ vỗ vào vai an ủi cô ấy: “Tiểu Duy, cậu đã làm rất tốt.”
Chu Tiểu Duy hít một hơi ngăn lại toàn bộ nước mắt, lúc này cô ấy nghe thấy những lời trêu đùa nhẹ nhõm của Trần Tử Huyên thật là dở khóc dở cười.
“Mình biết mà, cậu đã nói thì sẽ chắc chắn làm được!” Chu Tiểu Duy nhận lấy chiếc khăn tay mà Bùi Ức đưa cho, trong vô thức nói ra những điều tận tâm can.
Chu Tiểu Duy vẫn nhớ, lúc đó Trần Tử Huyên đã nói cô ấy sẽ bảo vệ Bùi Ức thật tốt, để cho Chu Tiểu Duy có thời gian chạy thoát.
Trần Tử Huyên nghe Chu Tiểu Duy nói vậy, trong lòng vô cùng xúc động, Tiểu Duy vẫn luôn tin tưởng cô như thế.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Ức cũng cười ngây ngô, đầy sáng lạn nói: “Dì Nguyễn là người giỏi nhất.”
Nhìn bộ dạng của cậu bé trông thật giống chú cún con vẫy đuôi tít mù khi đạt được “chiến tích”.
Chu Tiểu Duy thở phào nhẹ nhõm khi nhìn dáng vẻ đầy đáng yêu, hoạt bát của cậu bé. Ban đầu cô ấy còn sợ rằng Bùi Ức còn quá nhỏ, sau khi phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy sẽ tạo thành vết thương tâm lý cho cậu, khiến cậu bé thu mình lại, giấu kín “vết thương”.
Hiện giờ xem ra đứa nhỏ này kiên cường hơn những gì Chu Tiểu Duy nghĩ.
Bùi Ức lại tự hào nói rằng: “Bây giờ con đã là anh cả rồi.” Dáng người nhỏ bé đứng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, sau đó cậu lại nhìn về phía Trần Tử Huyên, dừng một chút như đang do dự gì đó, rồi lại như dùng tất cả dũng khí ngẩng đầu hỏi Trần Tử Huyên: “Dì Nguyễn, sau này con có được chơi cùng với em trai không ạ? Con rất thích chơi cùng các em ấy, con đảm bảo sẽ chăm sóc các em ấy thật tốt, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt các em ấy đâu.”
Trần Tử Huyên nghe thấy từ “em trai” sao mà cảm thấy lạ lẫm như vậy chứ. Nói thật, cô vẫn chưa phản ứng lại đề tài cậu đang nói nên trong đầu rất mờ mịt, không biết nên đáp lại ra sao.
“Em trai” mà Bùi Ức nói là chỉ hai đứa trẻ song sinh nhà họ Nguyễn.
Đúng lúc này, Bùi Hạo Nhiên cầm theo mấy bộ quần áo sạch đi đến. Anh ta khẽ ho một tiếng rồi quay sang giải thích thêm để tránh hiểu nhầm: “Trần Tử Huyên, suy nghĩ của Bùi Ức rất đơn thuần, nó rất yêu mến hai đứa trẻ song sinh kia, không có ý gì khác đâu.”
Điều này nhất định phải giải thích rõ ràng. Bởi vì những đứa trẻ mang họ Nguyễn kia từ khi sinh ra đã định trước không phải là kẻ tầm thường, sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy thì đứa trẻ đó cũng sẽ không giống với những đứa trẻ khác. Cũng chính vì vậy mà có rất nhiều kẻ trong lòng mang ý đồ không đơn thuần, thậm chí là mưu mô xảo trá tiếp cận họ, chủ yếu đều là vì lợi ích kinh tế.
Thật ra, trước kia, từ khi mấy người vẫn còn là những đứa trẻ, anh ta và Lê Hướng Bắc làm quen với Nguyễn Chi Vũ cũng luôn bị người trong gia đình nhắc nhở phải tạo dựng mối quan hệ tốt với “đứa trẻ nhà họ Nguyễn”.
Thực ra sự phát triển của xã hội và những lợi ích sản sinh ra từ đó vô cùng xấu xí. Bùi Ức vẫn chỉ là đứa trẻ, cậu bé nói thích thì đó chính là thích, yêu thích một cách đơn thuần nhất, chẳng phải vì bất cứ lợi ích nào cả.
Trần Tử Huyên nghe vậy cũng giật mình kinh ngạc, vẫn còn hơi mơ hồ đáp: “Được.”
Thực ra cô không hề có suy nghĩ phức tạp như Bùi Hạo Nhiên nói, chẳng qua trong lúc này cô cũng không biết nên trả lời bọn họ về hai đứa trẻ song sinh kia thế nào cho phải, rõ ràng hai đứa trẻ đó là con của cô, nhưng không hiểu sao cô lại có một cảm giác lạ lẫm kì lạ đối với hai đứa bé đó.
Những đứa trẻ nhà họ Nguyễn đã bị định sẵn phải cô độc, những mối quan hệ của họ khi còn là đứa trẻ rất hạn chế.
Bùi Hạo Nhiên lại mỉm cười nói: “Ông cụ Nguyễn vô cùng thương yêu hai đứa cháu này, muốn tiếp cận hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng đâu.”
Anh ta cũng biết rõ đây là một chủ đề rất khó nói, khi nhắc tới khiến ai cũng thấy gượng gạo. Những đứa trẻ nhà họ Nguyễn lớn lên như thế nào, ngay cả Trần Tử Huyên là mẹ chúng cũng chẳng thể can thiệp vào, những thứ mà hai đứa trẻ đó phải gánh vác quá nhiều. Có đôi khi anh ta cảm thấy, nếu một gia đình bình thường tầm trung thôi thì có lẽ mọi người trong cuộc ai cũng sẽ dễ dàng hơn.
“Bùi Ức, con xem con có khác gì một tên ăn mày không, bẩn quá, mau đi tắm rửa bằng nước nóng rồi thay bộ quần áo mới ngay đi.” Bùi Hạo Nhiên nhanh chóng tóm lấy con trai mình rồi kéo sang căn phòng cách vách để tắm rửa.
Có thể là bởi vì trải qua một trận lở tuyết, chân đạp một bước tới Quỷ Môn Quan rồi được quay lại, nên trong lòng ai cũng hiểu rõ giá trị của những lời cảm ơn, xin lỗi và tình cảm giữa người với người càng được quý trọng hơn, đến ngay cả một đứa trẻ cũng như trưởng thành hơn rất nhiều.
Bùi Ức nắm chặt lấy tay của bố mình, trước khi rời đi cũng không quên dặn dò Chu Tiểu Duy: “Dì Duy, dì phải nghỉ ngơi thật tốt đó, đừng tự trách mình nữa, dì vẫn còn đang sốt, phải nghỉ ngơi mới có thể nhanh khỏe lại được.”
Trạng thái của Bùi Ức bây giờ vô cùng tốt, trong biệt thự cũng rất ấm áp, cậu bé cũng rất vui vẻ vì có một nơi có điện, có nước lại ấm áp để nghỉ ngơi, tắm rửa. Cậu bé chợt nhớ tới cái mặt thắt lưng được khắc hoa văn, lúc trước khi bị người ta bắt xuống núi, những người tự xưng là quý tộc đưa cho bọn họ cái mặt thắt lưng này.
“Bố, cái này chính là của những kẻ bắt nạt chúng con…” Trên mặt Bùi Hạo Nhiên cũng xuất hiện sự tức giận, những kẻ này thật sự quá vô liêm sỉ, thế mà thừa dịp lúc anh ta và Lê Hướng Bắc rời đi thì liền chạy tới bắt nạt phụ nữ và trẻ em, thật đáng giận.
May mà bọn họ vẫn còn an toàn. Đương nhiên Trần Tử Huyên nhận ra cái mặt thắt lưng kia, bọn người khốn khiếp ấy bắt cô phải xuống núi tìm kiếm trưởng trấn để cứu người đàn ông bị đột quỵ trong đám bọn họ, kết quả của bọn họ đều đang nằm trong đống tuyết ngoài kia.
Bùi Hạo Nhiên xoa đầu nhỏ của Bùi Ức, nửa đùa nửa thật nói: “Cất kỹ cái mặt thắt lưng này rồi đi tìm chú Nguyễn, nhờ chú ấy xử lý đám người đó cho con.”
“Đúng vậy, những người đó thực sự rất quá đáng, con nhất định sẽ cất nó thật kỹ, nhất định phải cho đám người đó đẹp mặt.” Gương mặt nhỏ của Bùi Ức đầy giận giữ, nắm đấm nhỏ xinh vung lên. Cậu bé có gương mặt dễ thương này thực ra thù rất dai.
Hành động của cậu khiến mấy người cười ầm lên đầy vui vẻ. Rồi sau đó Bùi Hạo Nhiên dẫn theo Bùi Ức đi sang phòng bên cạnh tắm rửa. Trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại Chu Tiểu Duy và Trần Tử Huyên.
Chu Tiểu Duy tìm một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ quần áo rồi nói: “Mình nghe nói biệt thự chúng ta đang ở này cùng chủ với khách sạn trên đỉnh núi đấy, chính là thuộc gia tộc Anta…”
Ngôi biệt thự này mang phong cách kiến trúc châu Âu của những thế kỉ trước. Đầy đủ rộng rãi, rất thích hợp để trở thành nơi lánh nạn tạm thời. Quả nhiên hơn 30 gian phòng cho khách đều là nhờ vào mối quan hệ của Bùi Hạo Nhiên nên bọn họ mới được ưu tiên, được nằm trên đệm êm, tắm nước nóng, không phải chen chúc nhau với hơn 200 người trong đại sảnh.
Chu Tiểu Duy chọn một bộ đồ sạch sẽ phù hợp với Trần Tử Huyên rồi đưa qua cho cô: “Cậu cũng đi tắm nước nóng đi, bên trong có bồn tắm lớn lắm, ngâm mình trong nước nóng và tinh dầu sẽ khiến cho cậu thư giãn hơn đấy.”
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Chu Tiểu Duy vội vàng cầm chiếc điện thoại ở đầu giường lên rồi đưa cho cô: “Dì út của cậu và mọi người vẫn đang rất lo lắng cho cậu đấy, cậu gọi cho họ một cuộc điện thoại báo bình an đi.”
Lúc trước ở trên núi, tín hiệu điện thoại có hơi chập chờn, tất cả mọi người đều không có cách nào dùng di động liên lạc với người bên ngoài, bây giờ xuống núi nên tín hiệu cũng ổn định lại, ai nấy đều vội vàng gọi cho người nhà báo bình an.
Điện thoại vừa kết nối cô đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của Cố Như Yên: “Hai ngày trước dì trông thấy báo đài đưa tin bên Thụy Sĩ bị lở tuyết, điện thoại của cháu thì không gọi được, Hướng Bắc và Tiểu Duy cũng không liên lạc được, cháu biết ở nhà lo lắng lắm không…”
“Hai giờ trước, Nguyễn Chi Vũ vừa cho người liên hệ với bố con rồi, sau đó Tiểu Duy gọi điện báo tin nên dù mới yên tâm được đôi chút, Tiểu Duy còn nói các con gặp tuyết lở…”
Trần Tử Huyên cầm di động, biểu cảm vẫn bình thản như cũ nói: “Cháu không sao.” Cố Như Yên nghe được cô nói vậy thì thở phào một hơi: “Bình an là tốt rồi.”
Phía bên kia điện thoại bắt đầu có tiếng ồn ào, hình như có tiếng bố cô, Trần Võ Quyền: “Bảo nó gọi video đi.”
“Anh còn không biết tính tình nó sao, biết thì bớt bớt đi, cậy mạnh cái gì.” Cố Như Yên thở dài thườn thượt: “Từ khi còn là một đứa trẻ, Tử Huyên đã rất ít khiến người khác phải lo lắng, đập đầu bị thương còn không chịu nói cho ai biết.”
“Lần đầu tiên em dẫn con bé đi trượt tuyết, con bé không cẩn thận lăn thành một quả cầu tuyết nữa, bảo nó gọi video đi.” Thái độ của Trần Võ Quyền vô cùng kiên quyết nói.
Trần Tử Huyên yên tĩnh lắng nghe tiếng thảo luận của người nhà mình ở đầu dây bên kia, trong lòng như có một ngọn lửa được nhóm lên, vô cùng ấm áp.
Trên thế giới này, mặc dù tồn tại những thứ vô cùng nhơ bẩn, có những quan hệ người với người đầy giả dối, nhưng chắc chắn cũng sẽ tồn tại những người sẽ vì mình mà vui, vì mình mà đau buồn, những người lặng yên đứng sau, hậu thuẫn cho mình.
Trần Tử Huyên rất nghe lời mà mở video lên nhìn những người đó của cô. Thông qua video, họ kiểm tra cô từ đầu đến chân, xác nhận cô không có vấn đề xong vẫn không nhịn được mà nói vài câu.
“Đi du lịch mà còn không may gặp phải sự cố như vậy, khi nào gió tuyết ngừng, sân bay hoạt động lại thì lập tức về nhà, nghe chưa?”
“Con biết rồi.” Cô rất ngoan ngoãn mà không tranh luận gì thêm.
“Chuyện này sao có thể trách Tử Huyên được chứ, đây là do thời tiết mà.” Bà cụ Trần ở bên cạnh cũng lại gần.
“Tử Huyên của chúng ta an toàn là tốt rồi, đúng là phải tạ trời khấn phật, tổ tiên phù hộ.”
Bà cụ Trần càng lớn tuổi càng nhận thấy sự trân quý của thành viên trong nhà, cả gia đình đoàn viên bình an mới là điều quan trọng nhất. Khi Trần Tử Huyên ra nước ngoài và gặp phải bão tuyết như vậy, cả nhà đều ăn không ngon, ngủ không yên. Thân già còn hoảng hốt không thôi, ngày ngày thắp hương, cầu trời khấn phật để cháu gái được bình an.
Đến Trần Võ Quyền phải đi làm cũng chẳng có tinh thần, chỉ nghỉ ở nhà chờ đợi có người gọi điện thoại báo tin.
Cuối cùng Cố Như Yên nói: “Ở bên đó nếu gặp phải chuyện gì nhất định phải gọi điện về nhà đấy, nếu không chịu nổi thì quay về nhà, nhà vẫn luôn rộng mở chào đón con, mọi người vẫn luôn đứng sau ủng hộ con…”
Trần Tử Huyên cuối cùng cũng cúp máy, Chu Tiểu Duy nhìn cô và nói: “Dì út đối xử với cậu thật tốt.”
“Đúng vậy.”
Cố Như Yên thậm chí còn thương yêu cô hơn mẹ ruột của cô, bà chính là người dạy cô rất nhiều thứ trong cuộc sống. Cũng chính vì như vậy nên khi bà không muốn cô qua lại với nhà họ Nguyễn thì lời nói của bà rất có trọng lượng.
Chu Tiểu Duy đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Vết thương của Nguyễn Chi Vũ sao rồi?”
“Chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Trần Tử Huyên nhàn nhạt đáp.
“Anh ấy bị tê liệt cục bộ, trong ca tiểu phẫu thì con dao cũng đã được lấy ra rồi, không có việc gì cả.”
Chu Tiểu Duy thấy vẻ mặt đầy bình tĩnh của cô nên cũng không hỏi thêm gì về nguyên nhân Nguyễn Chi Vũ bị thương, Bùi Hạo Nhiên đã dặn cô ấy đừng hỏi quá nhiều.
Nhưng mà, có mấy lời cô ấy cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng một chút thì tốt hơn.
“Mình thấy Nguyễn Chi Vũ có vẻ rất mệt mỏi, lúc anh ta dẫn theo người đến khách sạn là đi trực thăng tới…” Theo lẽ thường mà nói, lái máy bay trực thăng đi vào vùng núi tuyết đang nổi bão là một hành vi vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thôi rất dễ gặp tai nạn khiến cả trực thăng cũng bị phá hủy, người bên trong đó cũng khó mà an toàn được. Nhưng đây thực sự là cách nhanh nhất để tiến vào.”
Chu Tiểu Duy thả nhẹ giọng, chậm rãi khuyên Trần Tử Huyên một câu: “Trần Tử Huyên, lát nữa cậu tắm xong thì qua xem anh ta một chút đi, nếu cậu qua thì Nguyễn Chi Vũ sẽ rất vui vẻ đó.”
Trần Tử Huyên cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó mà không đáp lại cô ấy.
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác
Đề xuất liên quan