“Đường Duật sẽ không làm hại tôi.”
Lê Hướng Bắc tức giận hỏi lại: “Vậy Nguyễn Chi Vũ đã làm hại cô sao?”
Trần Tử Huyên sững người và không trả lời.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến lòng cô rất hoang mang, không muốn nghĩ đến nữa.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước qua Lê Hướng Bắc, cô không muốn nói về chuyện này nữa.
Lê Hướng Bắc nhìn cô rời đi, sắc mặt tối sầm lại, tức giận hét lên.
“Cô cũng cho rằng Nguyễn Chi Vũ là người vô tình vô nghĩa. Cô đã ở bên cậu ấy gần một năm, chẳng lẽ cậu ấy là người như thế nào cô không biết sao? Người ngoài nói cậu ấy là người có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Trần Tử Huyên, cô không có tư cách…”
Không có tư cách?
Nguyễn Chi Vũ là người như thế nào?
Không ai hiểu anh ấy, không ai biết Nguyễn Chi Vũ đang nghĩ gì.
Cô nhẹ nhàng chậm chạp bước ra khỏi Đông Uyển, dọc theo con đường mòn hành lang uốn khúc, không còn lòng dạ nào mà chiêm ngưỡng đầm sen và cây cỏ xung quanh. Cô cứ đi thẳng, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời đồn đại mà cô đã nghe trước đây.
Cô đã nghe rất nhiều tin đồn về Nguyễn Chi Vũ.
Tuy nhiên, cô lại hiểu biết rất ít về anh.
“Anh ấy cố tình che giấu, làm sao tôi hiểu được…” Cô tự lẩm bẩm một mình, nhìn khu vườn sau rộng lớn của nhà họ Nguyễn bằng ánh mắt thất thần.
“Có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì không?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau.
Trần Tử Huyên tưởng rằng đó là Lê Hướng Bắc đang đuổi theo, sau khi nghe rõ giọng nói, cô suy nghĩ một lúc.
“Tìm tôi có việc gì không?”
Cô không trả lời, mà thay vào đó hỏi một câu hỏi.
Đó là quản gia đến tìm cô, lão quản gia đã ở nhà họ Nguyễn gần ba mươi năm, chủ yếu phục vụ cho cuộc sống hàng ngày của ông cụ Nguyễn, ông rất khiêm tốn, nhưng thậm chí ông còn có quyền lên tiếng với những chuyện nhỏ nhặt của nhà họ Nguyễn và của cả tập đoàn.
Đối với người nhà họ Nguyễn, không khó hòa hợp như thế giới bên ngoài đồn thổi, nhưng Trần Tử Huyên luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập với cuộc sống của họ, trong lòng luôn có một khoảng cách nhất định.
Lão quản gia thấy tâm trạng của cô không tốt, nếu cô không muốn nói thì ông cũng không hỏi han gì, chỉ nói chuyện công việc.
“Căn phòng trẻ con được trang trí trước đây đã hoàn thành rồi, ông cụ và phu nhân đang ở Bắc Uyển, tôi đến để bảo cô đến đó xem cần thay đổi gì không.”
Trần Tử Huyên hơi ngạc nhiên khi biết ông tìm cô vì chuyện trang trí căn phòng cho đứa bé.
Trước đó, nhà họ Nguyễn đã tìm người thông toàn bộ tầng ba của Đông Uyển, đồng thời xây lại thành một căn phòng thành nơi vui chơi của trẻ em.
Nhưng ông cụ Nguyễn cảm thấy rằng căn phòng hơn hai trăm mét vuông không đủ cho chắt trai của mình, vì vậy ông đã chuyển đổi một căn phòng khách ở phía Bắc Uyển nơi ở của mình thành phòng trẻ em, như vậy đứa bé có thể thường xuyên đến chỗ của ông nằm rồi.
“Tất cả mọi người đều rất mong đợi cậu chủ nhỏ ra đời.”
Lão quản gia tươi cười đầy ân cần: “Đã lâu rồi ông chủ không vui như vậy, tự mình giám sát việc trang trí căn phòng của em bé. Ông ấy đã nói chuyện với nhà thiết kế rất lâu về việc phối màu, sử dụng các vật liệu bảo vệ môi trường và sự lắp đặt thiết bị an toàn. Hiệu quả hoàn thành công việc hôm nay rất tốt, nhưng có vẻ như ông chủ vẫn chưa hài lòng, nói muốn làm tốt hơn nữa…”
“Họ vẫn đang thảo luận về một số chi tiết nhỏ, ông cụ quá căng thẳng, bây giờ mấy nhà thiết kế đang lúng túng. Hôm qua bà và cô Chi Nghiên đã đi mua quần áo trẻ em và đồ chơi, đã chuẩn bị đầy đủ ở bên kia hết rồi, cô cũng qua đó xem đi…”
Trần Tử Huyên yên lặng lắng nghe, thật ra cô không đến đó cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của nhà họ Nguyễn đối với việc người thừa kế được sinh ra.
Theo như cô biết, ông cụ cũng không thích mẹ chồng của cô là Giang Hoa Nhân cho lắm, nhưng chuyện liên quan đến đứa nhỏ nên họ có nhiều chủ đề hơn.
Đột nhiên, cô nghĩ đến Nguyễn Chi Vũ, dường như có thái độ của anh lạnh lùng hơn họ.
Có lẽ anh không thích trẻ con cho lắm.
Trần Tử Huyên không muốn đến Bắc Uyển, đầu óc cô rối bời, cô chỉ muốn đi dạo ở vườn sau một lúc.
“Phòng em bé và đồ dùng cho em bé này cứ nghe theo ông nội sắp xếp, tôi sẽ không đến đó.”
Quản gia hơi khó hiểu: “Không qua đó à? Nhưng kiến trúc sư còn muốn hỏi cô có ý tưởng gì không đấy.”
“Cứ để ông nội quyết định là được, những chuyện này tôi cũng không hiểu.”
Quản gia không ép cô, ông cụ Nguyễn đã lên tiếng, tháng sau chắt trai của ông sẽ chào đời, cả nhà họ Nguyễn không được phép ảnh hưởng đến tâm trạng của người mẹ Về cơ bản, Trần Tử Huyên muốn gì thì nhà họ Nguyễn đều có thể làm được.
Nhưng Trần Tử Huyên không có yêu cầu gì.
Gần đây, cô trở nên trầm lặng hơn trước rất nhiều, họ đoán rằng có lẽ cô và cậu chủ đã cãi nhau.
“Mợ chủ, cho dù cô và cậu chủ có cãi nhau vì chuyện gì đi nữa thì hiện tại đứa bé sắp chào đời rồi, cha mẹ cãi nhau sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé…”
Quản gia nhìn cô đi dọc hành lang, giống như đi dạo không có mục đích thì chợt nói với theo.
“Cô có đi qua phòng làm việc của cậu chủ không?”
Trần Tử Huyên đã nghe rất nhiều những lời thuyết giáo như vậy, hầu như ngày nào bác Phương cũng nhắc nhở cô hãy chú ý đến cảm xúc của mình, dù thế nào cũng đừng ảnh hưởng đến con cái.
Về phòng làm việc của Nguyễn Chi Vũ, cô đã từng đến đó một lần, đó là lần cô lẻn vào, sau đó bị anh phát hiện và anh đã hơi lớn tiếng với cô.
Có lẽ Lê Hướng Bắc đang rất tức giận cô, mà suốt dọc đường cũng không ai đến gần nói chuyện với cô, chỉ lặng lẽ đi dạo một mình.
Cô cứ đi như thế, được một vòng, cuối cùng cũng quay trở lại Đông Uyển, phòng làm việc của Nguyễn Chi Vũ trên tầng hai của Đông Uyển.
Cửa phòng làm việc cũng không khóa.
Trần Tử Huyên vặn nắm cửa, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Cô nhớ lần cuối cùng cô muốn lẻn vào phòng làm việc của anh một lần nữa, nhưng cửa đã bị khóa.
Tâm trạng không giống như lần trước muốn kiểm tra phòng làm việc của anh, lần này là tò mò nhiều hơn.
Mở cửa ra, không có ai bên trong.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, trên chiếc bàn lớn bằng gỗ nguyên khối phía trước là hồ sơ và máy tính được sắp xếp gọn gàng, dãy bên phải có năm tủ sách lớn xếp nhiều loại sách khác nhau, bên trái kê một bộ ghế sô pha và một chiếc bàn trà, còn có hai gốc cây cảnh bên cạnh, phía sau là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng và ban công rộng lớn.
Phong cách đơn giản, trang trọng.
Mỗi tuần trong nhà họ Nguyễn đều có người đến dọn dẹp, chỉ có bác Phương và vài người giúp việc rõ nguồn gốc mới được vào, bởi vì trong phòng làm việc có rất nhiều tài liệu mật.
Cô chậm rãi bước vào, tò mò nhìn xung quanh.
Lần trước cô lẻn vào nhưng vì chột dạ nên không để ý lắm, hóa ra bên kia giá sách còn có một cánh cửa nhỏ nữa, cánh cửa nhỏ thông với phòng khách bên cạnh, cô nghĩ có lẽ mỗi lần Nguyễn Chi Vũ không về phòng ngủ là ngủ tại đây.
Hóa ra cô thực sự không biết rõ về anh.
Anh nói với cô rất ít.
Cô cũng không hỏi nhiều.
Quan hệ vợ chồng giữa cô và anh như vậy, đối với người bình thường mà nói được tính là ân ái, bình thường hay lạnh nhạt đây?1
Ngay cả bản thân Trần Tử Huyên cũng không biết.
Cô xoay người định rời khỏi phòng làm việc, để tránh không chạm vào thứ gì làm xê dịch vị trí ban đầu.
Tuy nhiên, khi quay người lại, ánh mắt cô lại nhìn lướt qua chiếc bàn bằng gỗ rắn chắc trước mặt, bước chân của cô hơi khựng lại.
“Giáo trình chuẩn bị làm bố?”
Đôi mắt của Trần Tử Huyên sáng lên, bước tới trước hai ba bước, cầm lấy một cuốn sách trên bàn đọc kỹ mấy lần: “Sách nuôi dạy con cái?”
Cô nhìn xuống bảy tám cuốn sách chất thành đống bên cạnh máy tính, có cả sách chăm sóc sau sinh nữa.
Cô cứ thế ngồi vào chiếc ghế và lật xem từng cuốn một.
Từ những lưu ý về cuộc sống và chế độ ăn uống khi mang thai, đến những thao tác lâm sàng khi sinh nở, chăm sóc những bà mẹ mang thai hay cáu gắt và trầm cảm, Trần Tử Huyên bỗng muốn bật cười khi đọc những dòng chữ trong những cuốn sách này.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ đọc những cuốn sách này trong phòng làm việc của mình.
Thì ra chuẩn bị làm bố cũng rất căng thẳng.