“Dì à, một chuyện lớn như vậy mà sao dì lại không nói cho con biết?” Trần Tử Huyên có hơi oán trách, tuy nhiên so với oán trách giận hờn thì cảm giác ngỡ ngàng càng nhiều hơn.
Hình như Cố Như Yên vô cùng tin tưởng vị bác sĩ mới tới đó, mà anh ta là ai? Dì của cô tính tình trước nay vẫn luôn lạnh lùng khó gần, rất khó để khiến bà tin tưởng người ngoài.
“Vậy chuyện lần trước con ly hôn cũng đâu có nói cho dì, chẳng phải là dì tự biết qua TV à…” Đầu dây bên kia truyền đến một câu phản bác.
“Là con sợ dì tức giận, ảnh hưởng đến bệnh tình của dì…”
Mà nhắc tới chuyện trước kia, Trần Tử Huyên có hơi chột dạ, ánh mắt không tự chủ khẽ liếc sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Mà đúng lúc, Nguyễn Chi Vũ cũng đang chăm chú nhìn cô suốt từ nãy tới giờ.
Bốn mắt giao nhau, Nguyễn Chi Vũ hơi nhướng mày, dùng ánh mắt cảnh cáo đáp lại cô, ý muốn cô mau chóng nói rõ mọi chuyện.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy mất tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu.
Mà không xong rồi…
Còn chuyện kết hôn cô vẫn chưa nói.
Cô chần chừ, nhưng vẫn không chịu mở miệng, mà đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói như đang cố nén cảm xúc phức tạp hỗn độn của Cố Như Yên, bà thở dài một hơi: “… Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vẫn là ông ngoại cháu có mắt nhìn tốt.”
Đột nhiên lại thấy dì nhắc tới ông ngoại khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.
Cố Như Yên hạ thấp giọng, ngữ điệu có phần hơi bất lực mà bật cười: “Dì đang nói đến chuyện trước kia, khi con còn nhỏ, ông ngoại đã đính ước cho con…”1
Ông ngoại đính ước cho con…
Nghe được mấy lời này, Trần Tử Huyên trợn tròn mắt, cả người bỗng căng cứng.
Nguyễn Chi Vũ ngồi bên cạnh nhíu mày, chăm chú nhìn biểu cảm kỳ quái của cô.
Anh đang định mở miệng hỏi chuyện gì, đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền đến tiếng thở dài của Cố Như Yên: “Tử Huyên, khi ấy tuổi con còn nhỏ, quá kích động, lần đó con thật sự rất quá đáng, thật sự đã đả thương lòng tự tôn của cậu ấy…”
“Do cậu ấy lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải con đã nói xin lỗi rồi sao, vậy mà cậu ấy nói đi là đi. Mà đã mấy năm rồi, cậu ấy thực sự không để ý tới con, con muốn xin lỗi cũng không có cửa đâu…”
Tay trái Trần Tử Huyên gấp gáp nắm chặt cái hộp gỗ nhỏ, tự dưng cô lại kích động hơn hẳn, cửa kính màu đen phản chiếu hình ảnh hốc mắt có chút ửng đỏ của cô.
Thật ra lần đó cũng chỉ như những trận cãi vã bình thường, chẳng qua lần đó gay gắt hơn một chút, cô vốn đã chắc chắn mồn một rồi, vốn nghĩ người đó nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ quay lại tìm cô.
Nhưng mà không có, sau lần đó trở đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, người đó giống như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Cô thầm hối hận, thầm muốn đi tìm anh ta về, có điều, cô lại không tìm thấy.
Người đó bị cô mắng đến mức bỏ chạy.
“Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, cậu ấy không tìm con, con cũng không tìm cậu ấy.”
Lời này nói vừa thốt ra khỏi miệng cô, nghe có vẻ hơi ương ngạnh, giống một thói quen đã bị nuông chiều đến sinh hư từ rất lâu rất lâu trước kia.
“Tử Huyên, từ nhỏ con đã kiêu căng tùy hứng, thích sao làm vậy, thay vì nói đến thân phận cô chủ lớn nhà họ Trần, chi bằng nói do ông ngoại và mấy người khác chiều thành quen rồi…”
Cố Như Yên bên đầu dây kia vẫn dịu dàng cười khẽ: “Đặc biệt là Đường Duật, thằng nhóc đó chuyện gì mà chẳng bằng lòng nghe theo con, người ta khi còn nhỏ bị tự kỷ, không thích nói chuyện, con liền dùng sức bắt nạt nó, mấy cái tính xấu được nuôi dưỡng từ nhỏ đó của con tất cả là nhờ công lao của Đường Duật cả đấy… Ngày ấy con đối mắt từ hôn, còn nói không muốn nhìn mặt nó nữa…”
Trần Tử Huyên mím môi, đáy mắt hổ thẹn, thầm thừa nhận.
Ngày ấy, đến cả ông ngoại cô cũng nổi trận lôi đình.
“Nhưng cậu ấy vẫn còn giận con, con cũng không biết… Cậu ấy đi đâu.” Giọng nói cô nghe buồn vô cùng.
Cố Như Yên tức giận cười khẽ, bà biết đứa cháu gái này của mình tuy luôn quật cường ương ngạnh, nhưng tính tình thực chất rất mềm yếu.
“Tử Huyên, hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tính tình thằng bé thế nào con là người hiểu rõ nhất, nó đã giận con bao giờ, đã yêu cầu con xin lỗi nó bao giờ… Chẳng qua là mấy năm nay thằng bé gặp chút chuyện…”
Đang nói, bà khẽ dừng lại chút, ý cười càng lúc càng đậm.
“Đường Duật, đã trở lại.”
“Đường Duật là người làm phẫu thuật cho dì, cuộc phẫu thuật cực kỳ thành công, hiện tại thằng bé vẫn bên cạnh chăm sóc dì. Tử Huyên, con không muốn nói chuyện với nó sao…”
Trong đầu Trần Tử Huyên như vang lên một tiếng nổ, sống lưng ngồi thẳng, tay phải siết chặt điện thoại di động không buông.
Mấy lời nói sau đó của Cố Như Yên cô không còn nghe rõ nữa, nhưng mấy lời trước đó cô có thể nghe được.
Đường Duật, đã trở lại.
Đúng là cậu ấy, người lúc trước gặp thật sự chính là cậu ấy.
… Cậu ấy đã trở lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nguyễn Chi Vũ bình tĩnh hỏi một câu.
Anh mơ hồ nghe thấy hai người nói cái gì đó mà ai đó đã trở lại, hơn nữa, cô có vẻ rất để tâm đến người này.
Sau đó, Nguyễn Chi Vũ cau mày, ngay lúc anh muốn tiến sát lại gần cô hơn thì chiếc xe đột nhiên phanh gấp.
Trần Tử Huyên không kịp phòng bị, thân mình bị đổ dồn về phía trước, Nguyễn Chi Vũ phản ứng nhanh đã đỡ cô, sau mấy lần chiếc xe nảy lên nảy xuống, cuối cùng nó cũng chịu dừng lại.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, rất nhanh đã phát hiện ra chiếc xe Minibus màu đen đang lao qua con đường phía trước tại giao lộ của đường cao tốc.
“Có bị thương không…”
Nguyễn Chi Vũ hỏi cô một câu, Trần Tử Huyên có hơi hoảng hốt lắc đầu. Điện thoại của cô bị rơi xuống gầm xe, cô cúi người muốn nhặt nó.
“Tử Huyên, xảy ra chuyện gì vậy?” Ở đầu dây bên kia, Cố Như Yên cũng nhận ra có chuyện gì đó không đúng.
Hơn nữa, bà còn nghe được giọng nói đàn ông, mà giọng nói này…
Bà vội hỏi một câu: “Tử Huyên, bên cạnh con là ai?”