“Đường Duật gần đây làm cả thị trường tài chính đảo lộn hết cả lên, anh ta muốn làm gì thì cô tự biết…Trần Tử Huyên tốt nhất là cô nên rõ mình đang mang thai con của ai.”, Hạ Vân Lệ mỉa mai nói, Trần Tử Huyên rất bực mình, tức nghiến răng.
Cô muốn phản bác lại nhưng đột nhiên nhìn thấy vài người đang đi tới từ phía trước.
“Chi Vũ, cậu Chi Vũ…”
Hai cô gái che chắn trước mặt cô lập cập gọi một tiếng.
Sắc mặt Trần Tử Huyên tối sầm, nhìn thẳng vào mấy người đang đi tới, cô không nói gì, còn Hạ Vân Lệ giây trước vừa mới dạy đời cô xong bây giờ lại tỏ vẻ hơi căng thẳng.
Nguyễn Chi Vũ trước giờ không thích người khác nhúng tay vào chuyện riêng của anh.
“Sao vậy?”, người đàn ông cao lớn bước đến bên cạnh cô, chất giọng trầm ấm hỏi một câu.
Trần Tử Huyên nhìn sang hồ sen bên cạnh, nhớ lại những gì Hạ Vân Lệ vừa nói, tức giận không quan tâm tới anh nữa, xụ mặt xuống, rõ ràng không vui.
Vốn dĩ người của nhà họ Nguyễn đều sợ Nguyễn Chi Vũ lắm, cũng chỉ có Trần Tử Huyên mới dám vênh váo với anh, ban đầu bác Phương cũng sợ lắm, nhưng chung sống một năm, mọi người đều thấy bình thường.
Nguyễn Chi Vũ không hỏi cô, ngược lại nhìn hai cô gái đi theo, ý bảo họ nói thay.
Hai cô gái nhỏ mấy ngày nay chịu đủ sự đe doạ của Trần Tử Huyên bây giờ lại bị cậu chủ trừng mắt, lập tức sợ trắng bệch cả mặt mà vấp váp giải thích chuyện cãi nhau của Hạ Vân Lệ với cô chủ của họ.
“Trần Tử Huyên cô đừng làm phiền Tiểu Lệ nữa, những chuyện đó không phải Tiểu Lệ làm đâu.”, Lê Hướng Bắc không nhịn được mà chậm rãi mở lời, phá vỡ không khí kì lạ này.
Trần Tử Huyên tức điên người, quay đầu lườm anh ta.
Là ai làm phiền ai vậy!
Nhưng từ khí thế mà nhìn thì người ngoài nhìn vào chỉ thấy Trần Tử Huyên đang ăn hiếp người khác.
“Tiểu Lệ, Chi Nghiên đang đợi cô bên sảnh lớn.”, hôm nay Bùi Hạo Nhiên cũng đến, nhưng anh ta nói chuyện nhẹ nhàng, biết điều hơn tên ngốc Lê Hướng Bắc kia nhiều.
Hạ Vân Lệ cười gượng: “Ban nãy đi lòng vòng… cuối cùng lại đến đây.”
Cô ta vội giải thích, không hề cố ý đến tìm Trần Tử Huyên mà chỉ đi ngang qua.
Trần Tử Huyên biết cô ta giải thích cho Nguyễn Chi Vũ nghe, híp mắt lại nhìn bóng dáng đang rời đi của cô ta, cô rất chi bực mình, người đàn bà này thật là biết diễn.
Bùi Hạo Nhiên cũng nhìn theo tầm mắt của cô, hơi cau mày, trong mắt là sự bất mãn nhẹ.
Họ đều biết nhìn người, chút mánh khoé của Hạ Vân Lệ không hề đủ xài trước mặt họ, lại nhìn sang Nguyễn Chi Vũ, quả nhiên sắc mặt anh rất lạnh lùng, giải thích sao, Nguyễn Chi Vũ không cần lời giải thích của cô ta.
“Sáng nay đã ăn chưa?”
Từ trên đầu vang lên giọng nói trầm ấm, Trần Tử Huyên vẫn đanh mặt, Nguyễn Chi Vũ cả ngày toàn hỏi những câu nhàm chán.
Cô vơ lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn lên, động tác rất nhanh, giống như không muốn để họ nhìn thấy nội dung trong đó, Hạ Vân Lệ nhắc đến nhà họ Đường, chuyện nhà đó lại làm cô nghĩ lung tung.
Lê Hướng Bắc đứng một bên rất khó hiểu, hạ giọng thế rồi mà còn không ừ hử, chẳng thèm nể mặt ai.
“Tháng sau cô ấy đến nhậm chức ở chi nhánh bên Paris…”, giọng nói trầm thấp lại vang lên, có hơi thở dài, giống như đã chịu thoả hiệp điều gì đó.
Trần Tử Huyên nghe xong, mắt sáng rỡ lên, như kinh ngạc lắm.
“Không phải chứ.”, Lê Hướng Bắc lên tiếng trước, buồn bực quay đầu lườm Trần Tử Huyên một cái, có ý chê bai: “Tiểu Lệ mới cãi cô ta mấy câu thôi, có cần phải đuổi người ta đi thế không…”
Nguyễn Chi Vũ vừa mở miệng đã đòi tống Hạ Vân Lệ đến công ty con ở Paris, có vẻ như vừa nghĩ ra thôi, đúng là tuỳ hứng.
Trần Tử Huyên không nói gì, để mặc tên họ Lê khiển trách.
Cô nhớ lại lúc cô nói xấu tình địch với Chu Tiểu Duy, còn nham hiểm tính cách làm sao để nói ra nói vô cho anh tống cô ta đi, những gì Hạ Vân Lệ nói với cô sau lưng họ, cô không muốn đi nói lại với Nguyễn Chi Vũ làm gì, đi rồi thì tốt, mắt không thấy thì tâm đỡ phiền, dù gì Trần Tử Huyên cũng không phải thánh mẫu, không muốn nói những lời níu kéo kinh tởm đấy.
“Cô Trần, bây giờ cô vui chưa?”
Lê Hướng Bắc ngồi bịch xuống cái ghế bên cạnh cô, nhướn mày nói một câu.
Trần Tử Huyên tức nghẹn họng mà không có chỗ xả, nhìn tên họ Lê này chỉ muốn đấm cho một phát, vừa toan cúi người xuống mắng anh ta, lại bị người đàn ông kế bên kéo lại: “Ghế đá lạnh.”
Đã vào thu lâu rồi, bàn ghế bằng đá thế này trong đình cũng nên được lót thêm thảm dày.
Trần Tử Huyên không phải thể chất tiểu thư gì, làm sao mà suy xét nhiều thế, hai cô gái theo sau nhất thời xanh tái mặt, cúi gầm mặt xuống, dáng vẻ như thể không chăm sóc tốt cô chủ nên sắp bị giáo huấn tới nơi.
Lê Hướng Bắc đột nhiên cười lớ: “Hại đời quá mà hại đời quá…”
Có lẽ là tiếng cười của Lê Hướng Bắc quá kiêu căng, nghe có vẻ mỉa mai quá, Bùi Hạo Nhiên đứng đối diện cũng nhếch khoé miệng theo, đến cả gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ cũng mang theo nét cười.
Trần Tử Huyên cả người mang theo không khí u ám, bước đến gần anh ta, không hề nể tình gì mà dẫm một cái lên chân anh ta.
Á-
“Trần Tử Huyên chết tiệt, giày mới của ông…”
Bùi Hạo Nhiên cười thành tiếng, nhìn Nguyễn Chi Vũ tự nhiên ôm cô vào lòng, Trần Tử Huyên nhướn mày cười đắc ý, trông có vẻ như yêu phi hại nước thật.
Gió thu thổi qua đình, tiếng cười rộn vang.
Thổi đi sự phiền muộn vừa nãy trong lòng cô, có vài chuyện cô không quản được, chỉ có thể dặn mình giả vờ không biết.
Bắt nạt Lê Hướng Bắc gần nửa tiếng, bác Phương chạy đến thông báo họ sang phía nhà chính, ông cụ đang tìm họ. . Truyện Linh Dị
“Ông tìm tôi có việc gì à?”
Bác Phương không ngờ mấy cậu bạn và Nguyễn Chi Vũ sẽ đến vườn hoa sau nhà, bà khó khăn mở miệng, nói một cách mơ hồ: “Cụ thể thì không rõ, có lẽ là liên quan tới tiệc chào mừng cậu chủ nhỏ ra đời, bữa cơm trưa nay đã dời lại khoảng một tiếng, hôm nay ông vụ đã mời không ít khách đến dùng bữa…”
Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên cũng bị giữ lại dùng bữa, không biết còn mời ai.
Nguyễn Chi Vũ cũng không hỏi nhiều, ôm cô đi về nhà chính, Trần Tử Huyên cũng chỉ biết đi theo anh.
Cô không biết hôm nay ông cụ bỗng nổi hứng mời khách nào đến, bác Phương trông có vẻ rất bận, bước chân vội vàng đi trước rồi lại đến nhà bếp làm việc khác.
“Người nhà lão tướng đông đúc nhỉ, ông lại sắp được ôm cháu trai, con gái cũng không tệ, chu đáo các kiểu nữa, chúc mừng nhé.”
Trần Tử Huyên bước vào sảnh nhà chính, nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại như đang nói chuyện với bạn, lại gần hơn thì nghe rõ ông cụ Nguyễn đáp một câu rõ ràng với ống nghe.
“Nhà họ Nguyễn chúng tôi sắp có sinh đôi mà thôi, ha ha ha… Đến lúc đó ông cũng phải sang đấy nhé.”
Trước kia cô cứ nghe ông quản gia cứ trách vui là nhà ai lại sinh cháu trai cháu gái rồi đấy, gửi thiệp đến mời ông cụ đến dùng tiệc, lần nào nhìn cháu nhà người ta đáng yêu hồng hào về, ông cụ Nguyễn lại mắng Nguyễn Chi Vũ một tràn “con cháu bất hiếu”.
Lần này ông cụ có vẻ rất vui, giống như thắng trận vậy, cười hoan hỉ.
Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên bước lên lễ phép gọi ông một tiếng, tâm trạng ông có vẻ tốt lắm, vẫy ta ý bảo họ ngồi xuống hết, còn tự rót trà cho họ.
Trần Tử Huyên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nguyễn Chi Vũ, ngẩng đầu nhìn quanh đánh giá đại sảnh rộng lớn, Giang Hoa Nhân, Nguyễn Chi Nghiên đều ở đây cả, như thể mọi người đang đợi ai đó đến.