“Tiếp nối vụ việc Tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn IP&G nhảy lầu thị uy ở chi nhánh công ty Venice, hai người con trai của ông ta lại cầm súng tập kích, phạm tội hình sự bắt cóc uy hiếp tập đoàn, hiện hai anh em nhà họ Chu đã bị bắt, có thể bị xử ba mươi năm trở lên…” Tivi trong phòng bệnh VIP đang đưa tin trực tiếp từ hiện trường dầu sôi lửa bỏng.
Trần Tử Huyên ngồi trên giường bệnh, sắc mặt phức tạp nhìn màn hình tivi.
Các ký giả vội đặt câu hỏi: “Nghe nói ba tháng trước cháu đích tôn của nhà họ Nguyễn đã ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn IP&G làm cho rất nhiều lãnh đạo cao cấp bất mãn, mà sự việc của hai anh em nhà họ Chu lần này đã trực tiếp ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của tập đoàn, liệu hội đồng quản trị có suy nghĩ lại hay không?”
“Sự kiện lần này quả thật sự đã tạo ra ảnh hưởng nhất định đối với tập đoàn, nhưng mà chúng tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì loại sự kiện uy hiếp ác ý này mà thỏa hiệp bất cứ việc gì!”
Trước ống kính là Tổng giám đốc đương nhiệm của đoàn IP&G, anh trịnh trọng trả lời từng câu, cũng tỏ rõ thái độ và quyền lực của những người đang nắm quyền.
Không sai, đây chính là tác phong của Nguyễn Chi Vũ.
“Chu Thành làm việc ở tập đoàn IP&G hơn ba mươi năm, có nhiều công lao, chuyện trước đó ông ta đột nhiên nghỉ việc và tai nạn tự sát đều có rất nhiều điểm khả nghi…”
“Nghe nói hai người con trai của Chu Thành đều là tinh anh của trường quốc tế nổi tiếng, lần này bởi vì mất cha nên đã làm ra hành động nông nổi, tập đoàn có nể mặt phần công lao trước kia của Chu Thành mà cân nhắc đề xuất giảm tội lên tòa án hay không?”
Một nữ ký giả tương đối kích động lớn tiếng chất vấn: “Tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn IP&G chỉ ham muốn lợi ích trước mắt, hung ác vô tình chèn ép công nhân viên kỳ cựu, chẳng lẽ đây chính là văn hóa doanh nghiệp mà một công ty đa quốc gia tầm cỡ thế giới nên có sao?”
Trần Tử Huyên nghe tiếng ồn ào trong tivi thì không khỏi phiền lòng.
Phần lớn mọi người đều nghiêng về phía cha con họ Chu, cảm thấy bọn họ là nhóm người yếu thế, còn Nguyễn Chi Vũ rõ ràng chính là con sói độc ác vô tình vô nghĩa đuổi giết người ta.
Cô cầm điều khiển từ xa lên trực tiếp tắt tivi.
“Nguyễn Chi Vũ…”
Cô ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt có chút nặng nề lẩm bẩm cái tên quen thuộc này.
Nguyễn Chi Vũ là người như thế nào?
Ánh mắt Trần Tử Huyên đầy phức tạp nhìn phòng bệnh VIP rộng rãi này, không có người khác, trong này chỉ có mình cô, mà ngoài cửa có đến bốn hộ vệ cao lớn cường tránh trông chừng, bởi vì anh không cho cô đi ra ngoài.
Anh là một người rất cường thế, là một người rất… nguy hiểm.
“Tôi muốn vào, cho tôi đi vào!”
Đột nhiên ngoài cửa phòng vang lên tiếng tranh chấp ồn ào.
“Tôi cầu xin các người, cầu xin các người cho tôi đi vào một lát… Tôi tuyệt đối không dám làm cô ấy bị thương, tôi chỉ muốn nói mấy câu với cô ấy mà thôi…”
HÌnh như là giọng của một người phụ nữ trung niên, giọng nói xa lạ kia run rẩy yếu ớt không ngừng cầu xin.
“Mời các người lập tức rời đi!”
Chỉ chốc lát sau đã vang lên giọng nói nghiêm túc lạnh như băng mang theo ý cảnh cáo của hộ vệ.
“Cô chủ nhà họ Nguyễn, tôi cầu xin cô đi ra ngoài một chút, chúng tôi tới đây chỉ muốn nói xin lỗi với cô…” Người phụ nữ kia khẩn trương kêu lớn.
Dường như trong lúc lôi kéo thì bị ngã xuống, cô nghe thấy bà ta đau đớn rên lên một tiếng.
Trần Tử Huyên đi tới trước cửa sổ thủy tinh trong phòng bệnh thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên được chăm sóc kỹ đang ngã ngồi trên sàn nhà, bà ta không để ý tới hình tượng thường ngày mà ôm lấy bắp chân một hộ vệ.
Bà ta nước mắt giàn giụa giống như đang kiên trì vì việc gì đó mà không ngừng cầu xin: “Cầu xin anh cho tôi đi vào nói chuyện với cô ấy một chút, chỉ năm phút, năm phút là đủ rồi, tôi cầu xin các người hãy làm một việc thiện…” Giọng nói kia vô cùng hèn mọn.
“Lập tức rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Mà hộ vệ lạnh lùng lại móc ra cây súng lạnh như băng nhắm ngay đầu bà ta cảnh cáo.
“Đừng mà, đừng giết mẹ tôi…”
Một cô gái trẻ tuổi khác nhìn thấy họng súng đen ngòm kia thì cũng sợ run cả người, lập tức nhào tới trước mặt người phụ nữ lớn tuổi chắn lấy họng súng.
“Cút ngay…” Hộ vệ không có tính nhẫn nại.
“Cho bọn họ vào đi.”
Trần Tử Huyên mở cửa phòng ra, giọng nhàn nhạt phân phó với mấy hộ vệ một tiếng.
Hai người phụ nữ ngã ngồi dưới đất nghe được giọng cô thì lập tức ngẩng đầu lên, khi bọn họ thấy rõ là Trần Tử Huyên tì tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội bò sấp đến bên chân của cô.
“Cô chủ Nguyễn, tôi biết tối hôm qua đã làm cô sợ hãi. Là hai đứa con trai của tôi không hiểu chuyện, đầu óc chúng nó hồ đồ dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, tôi thay mặt chúng nó nói lời xin lỗi với cô, dập đầu với cô, cô muốn tôi làm cái gì cũng được…”
Người phụ nữ trung niên ôm lấy chân cô, khẽ run vội nói, tiếng khóc thút thít kia giống như là không khống chế được cảm xúc.
Trán bà ta vẫn không ngừng đập xuống sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp cộp…
Người phụ nữ trung niên có vẻ rất sốt ruột, bà ta không có cách nào, vẻ mặt đầy tuyệt vọng bất lực.
Đôi mắt Trần Tử Huyên hơi mở to, cô cúi đầu nhìn người phụ nữ khí chất đoan trang đang dập đầu cạnh chân mình, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn.
“Cô chủ Nguyễn, trước kia các anh của tôi không phải như vậy, hai người bọn họ còn tham gia làm tình nguyện viên quốc tế, chẳng qua là cha tôi đột nhiên mất đi đã khiến bọn họ bị kích động… Xin cô tha thứ cho sai lầm của bọn họ, bọn họ sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi…”
Khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi còn lại cũng đầy lo âu, hốc mắt đầy nước, vội ôm lấy một cái chân khác của cô, đây là em gái của Chu Hải, nhìn có vẻ vẫn là sinh viên đại học.
“Đuổi bọn họ đi!”
Mấy hộ vệ phía sau cũng nóng nảy, lập tức bước đến lôi hai mẹ con này đi, họ rất sợ Nguyễn Chi Vũ quay lại sẽ trách tội.
“Thả bọn họ ra.” Vẻ mặt Trần Tử Huyên do dự nói một câu.
Hộ vệ lại hoàn toàn không nghe lời cô, chỉ trả lời theo quy củ: “Cô chủ, xin đừng làm khó chúng tôi.”
Đúng vậy, bọn họ là người của Nguyễn Chi Vũ, đương nhiên chỉ nghe lệnh của anh.
Trần Tử Huyên mím chặt môi không mở miệng nữa.
Mà hai mẹ con gầy yếu kia lại con không chống nổi sự lôi kéo của hộ vệ, bọn họ bị xách cổ áo cưỡng ép kéo đến thang máy bên kia.
Khuôn mặt bà Chu đầy nước mắt, không cam lòng quay đầu hô to với Trần Tử Huyên bên kia: “Tôi biết Chu Thành chồng tôi nghỉ việc, nhảy lầu tự sát đều là ông ấy tự làm tự chịu, là do ông ấy có lòng tham, ông ấy lợi dụng chức vị cao trong tập đoàn để buôn lậu, thu lợi số tiền hơn trăm triệu…”
“Ông cụ Nguyễn nể mặt ông ấy làm việc cho tập đoàn hơn ba mươi năm mới đồng ý giữ lại chút danh tiếng cuối cùng cho ông ấy, đồng ý không công bố chuyện này ra ngoài. Là tôi có lòng riêng, tôi không muốn chồng tôi chết còn bị con trai xem thường, cho nên tôi không nói với chúng nó…”
Bà Chu không nhịn được đau buồn mà khóc lớn: “Hai đứa con trai của tôi cũng chỉ mới 30 tuổi, nếu như phải ngây ngốc ở trong đó 30 năm thì cả đời này cũng xong rồi, xong cả rồi…”
Đối với hai mẹ con nhà họ Chu đã bị hộ vệ kéo đến cửa thang máy, Trần Tử Huyên vẫn đứng trước cửa phòng như cũ, cô nghe thấy rõ ràng tiếng nói của bọn họ vang vọng trong hành lang của phòng bệnh VIP…
Mà khi cô Chu đang bị kéo đi kia nhìn thấy Trần Tử Huyên đứng ngây ra không nhúc nhích, đáy mắt cô ta dâng lên một phần căm ghét, lạc giọng nghẹn ngào kêu gào giống như nguyền rủa.
“Cô cũng là người mang thai, các người đuổi cùng giết tận chúng tôi như vậy, sau này con cô ra đời nhất định sẽ gặp quả báo!”1
Cạch.
Cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Đã không còn nghe thấy giọng hai mẹ con nhà họ Chu kia nhưng đáy mắt Trần Tử Huyên vẫn là một mảnh tối đen, ngồi lại trên giường bệnh, bên tai là lời mắng cửi sau cùng của cô Chu kia.
Thật ra thì cô cũng không phải là người quá lương thiện, hơn nữa hai anh em nhà họ Chu tối hôm qua còn bắt cóc cô, thậm chí còn cầm dao vòng vo trên bụng cô muốn mổ bắt con cô ra.
Nguyễn Chi Vũ làm như vậy cũng không sai, chẳng qua là…
Đầu ngón tay cô lướt qua bụng mình, pháp luật còn có tình người.
Đuổi cùng giết tận sẽ có nghiệp báo sao?
Cho dù cô tích phúc cho hai đứa con trai vẫn chưa ra đời mà để tập đoàn ra mặt giảm án cho hai anh em nhà họ Chu.
… Nhưng Nguyễn Chi Vũ sẽ nghe cô sao?
Trần Tử Huyên ngồi bên mép giường, gò má đột nhiên có chút ửng đỏ, cô nhớ lại những lời kỳ quái mà Lê Hướng Bắc đã nói sáng hôm nay.
Chi Vũ tự mình đến công xưởng bỏ hoang là vì tìm cô!
Trần Tử Huyên, cô thông minh hết cứu! Lưu Oánh Oánh còn có tâm hơn cô, Chi Vũ cậu ấy thích cô, cậu ấy thích cô! Chẳng lẽ một chút cô cũng không cảm nhận được sao!
Anh thích cô?
Cô mím môi, có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên vách tường, năm giờ chiều.
Trước đó hộ vệ đã báo với cô, nói hôm nay Nguyễn Chi Vũ tương đối bận rộn, bảo cô ở bệnh viện tự dùng cơm, tám giờ tối anh sẽ tới đón cô cùng trở về nhà họ Nguyễn, trước lúc đó cô không được phép đi đâu cả.
Thẳng thắn mà nói thì anh đối xử với cô có thể coi là không tệ, sau khi cô gả vào nhà họ Nguyễn thì ăn ngon ngủ ngon, anh cũng không làm khó cô.
Hơn nữa Nguyễn Chi Vũ thường xuyên ra ngoài tăng ca không trở về nhà sẽ cố ý phái người thông báo cho cô biết, hình như anh rất thích nói lịch trình của mình ra cho cô biết, ban đầu cô cảm thấy là bởi vì gia giáo của nhà họ Nguyễn tốt, bây giờ nghĩ lại, hình như là anh đã đặc biệt vì cô mà làm nhiều chuyện hơn…
Không phải không cảm nhận được mà là không dám nghĩ tới.
Không dám.
Bởi vì anh và cô có sự chênh lệch.
“Anh ấy sao có thể thích mình?”
Gò má cô có chút ửng đỏ, nhỏ giọng tự phản bác mình, nhưng lại đè nén một phần mong đợi.
“Mình không biết làm nũng, không biết lấy lòng anh, còn đối nghịch với anh cả ngày…” Suy nghĩ một chút, đáy lòng càng phiền não.
Nhưng trong lòng vẫn có những suy nghĩ rối bời hỗn loạn, cô rất muốn biết rõ, nhưng lại có chút lo sợ…
“Cậu còn sợ để cô ấy lại một mình trong bệnh viện bên này sẽ xảy ra chuyện gì sao, ngoài cửa vẫn có mấy hộ vệ đang ngó chừng đây.” Là giọng nói hài hước của Lê Hướng Bắc.
Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng động, lúc ngẩng đầu lên thì cửa phòng bệnh đã được mở ra.
Trần Tử Huyên đối diện với người đàn ông trước mặt, đáy mắt có chút đờ đẫn.
Không phải anh nói tám giờ tối mới rảnh tới sao?
“Cơ thể thế nào rồi?”
Giọng Nguyễn Chi Vũ trong trẻo lạnh lùng, anh nhàn nhạt hỏi một câu.
Trần Tử Huyên nhanh chóng cúi đầu xuống, đáy lòng không khỏi có chút khẩn trương: “Đã có thể xuất viện.”
Nguyễn Chi Vũ dường như rất hài lòng đối với câu trả lời này, anh khẽ ừ một tiếng, sau đó nói hai chữ: “Về nhà.”
Anh đích thân tới đón cô về nhà.
Trần Tử Huyên đã thay xong quần áo từ sớm, những thứ hành lý kia người làm của nhà họ Nguyễn sẽ sắp xếp, cô đi tới phòng tắm sửa sang lại một chút trước gương là đã có thể đi theo anh.
Lê Hướng Bắc thì đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nhắc nhở một câu không rõ ý: “Trần Tử Huyên, mau qua quan tâm chồng cô…”
“Làm gì?”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn mặt trời ở bên kia.
Đang là lúc mặt trời lặn, Nguyễn Chi Vũ hình như đang suy nghĩ một ít chuyện, lông mày anh hơi nhíu lại, tay phải cầm điện thoại di động, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, dáng người tuyệt đẹp lại lộ ra một phần cô đơn.
Anh đang suy nghĩ gì? Cô không nhịn được rất muốn biết.
“Chi Vũ, tối hôm qua cậu ngâm mình dưới sông, hạ sốt chưa…” Lê Hướng Bắc hận rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó lớn giọng la lên một tiếng.
Trần Tử Huyên khẽ run, lúc này cô mới biết thì ra anh bị sốt.
Nhớ lại một chút, sáng nay lúc anh thức dậy bên cạnh cô, thân thể anh đúng là có nóng hơn so với bình thường một chút.
“Cô mau đi thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi chứ…” Lê Hướng Bắc tức giận lén đẩy Trần Tử Huyên qua bên kia một cái.
Cơ thể Trần Tử Huyên đi về phía trước mấy bước, lỗ mũi trực tiếp đụng vào lưng Nguyễn Chi Vũ.
“Đi đứng đàng hoàng.” Nguyễn Chi Vũ xoay người nhanh chóng đỡ được cô.
Cô nghe anh nói 'đi đứng đàng hoàng' thì nhất thời vô cùng xấu hổ, lui về phía sau một bước thấp giọng trả lời: “Biết rồi.”
Cô do dự một chút: “Nguyễn Chi Vũ, có phải anh bị sốt hay không?”
“Không sao.” Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút không được tự nhiên: “Ừ thì…” Có phải tối hôm qua anh cũng có tìm tôi hay không…
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô muốn nói lại thôi thì nhớ tới một ít chuyện, anh dùng giọng lạnh lùng mở miệng trước: “Mẹ con nhà họ Chu, đừng để ý bọn họ.”
Trần Tử Huyên nhìn vẻ dứt khoát của anh, cô vốn muốn hỏi thì lại trầm mặc.