“Nhà họ Nguyễn, mùng một đầu năm nay thế mà lại trôi qua ở chỗ này…”
Đã là đêm khuya, Trần Tử Huyên cả ngày đều rất buồn rầu, buổi tối không ngủ được bèn chạy tới vườn hoa sau nhà ngắm phong cảnh.
Nhìn hoa thơm cỏ quý trong vườn hoa và cả hành lanh tinh xảo cổ kính của nhà họ Nguyễn, cô cảm thấy hết thảy đều rất hư ảo, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống ở một nơi lộng lẫy to lớn như vậy.
“Khó trách những người phụ nữ kia nhìn Nguyễn Chi Vũ như nhìn miếng mồi béo bở vậy, ánh mắt cứ lom lom…” Gả vào nhà họ Nguyễn thật sự rất thỏa mãn được sự hư vinh.
Một luồng gió đêm thổi tới, Trần Tử Huyên co rụt cổ chà xát hai tay, thật là lạnh.
“Cô đứng ở chỗ này làm gì?” Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp.
Trần Tử Huyên vừa nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức cảnh giác.
Cô xoay người nhìn Nguyễn Chi Vũ bước từng bước dài đến gần mình, trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói cái gì.
Anh về để làm gì, không phải anh đang ở trong bệnh viện chăm sóc cô Lưu của mình sao.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tối nay ánh trăng mờ ảo, chỉ có trong vườn hoa quất vàng là có đèn đường chiếu sáng, Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô bị gió lạnh thổi mà gò má có chút đỏ ửng.1
“Hơn nửa đêm cô không ngủ, đứng ở đây làm gì?” Chẳng biết tại sao giọng điệu của anh lại có chút nóng nảy.
Chẳng lẽ tôi ở trong vườn hoa đi dạo một chút cũng không được sao? Cô rất muốn phản bác nhưng lại không dám.
“Buổi tối sau 10 giờ thì về phòng ngủ đi!” Nguyễn Chi Vũ hình như có thể đọc hiểu suy nghĩa của cô, lạnh lùng ra lệnh một câu.
“Dựa vào cái gì?” Cô tức giận trực tiếp la lên.
Anh đối với cô Lưu của mình dịu dàng như vậy, trở về lại trách mắng tôi, dựa vào cái gì.
Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ lộ vẻ phức tạp, anh tiến lên một bước, giọng nói không khỏi có vẻ tức giận: “Cô cảm thấy một người mang thai có thể chạy loạn khắp nơi sao!”
“Tôi không…” Cô vừa định phản bác nhưng lại nghĩ tới mình mới vừa rồi quả thật đã đi ra ngoài một chuyến.
Nguyễn Chi Vũ rũ mắt nhìn lòng bàn tay cô cũng đã lạnh đến đỏ lên, vẻ mặt càng không kiên nhẫn, không nói nhiều trực tiếp giơ tay lôi cô đi vào trong nhà.
Quả nhiên tay của cô lạnh như băng, bước chân Nguyễn Chi Vũ càng bực dọc.
Trần Tử Huyên bị anh đột nhiên túm lấy, gần như là kéo đi thì rất bất mãn: “Này, buông ra, tự tôi sẽ đi…”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trở nên rất khó coi khi nghe cô ở sau lưng ồn ào, anh kéo cô vào phòng rồi lập tức buông cô ra.
“Trở về phòng ngủ đi!” Giọng nói anh có chút không kiên nhẫn.
Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt thối lạnh lùng của anh, đáy lòng càng tức giận.
“Tôi không ngủ!”
Cô bực bội phồng má đáp ba chữ.
“Cô!” Nguyễn Chi Vũ tức đến nổi cả khuôn mặt đều tối xuống, lại còn dám mạnh miệng.
“Trần Tử Huyên, lần trước cô cầu xin tôi ra sao, cô nói sẽ kiểm điểm lại mình nên làm mẹ thế nào, cô mang thai còn hứng gió đêm khắp nơi, cô có kiến thức hay không vậy?”
Trần Tử Huyên mím môi cũng không dám phản bác nữa lời, cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Nguyễn Chi Vũ thấy cô đột nhiên trầm mặc cúi đầu giống như thật sự đang nghĩ lại, đáy lòng vừa tức vừa… không có biện pháp với cô.
“Trở về phòng ngủ đi.” Lần này anh tạn lực dịu giọng một ít.
“Tôi không ngủ.” Cô vẫn nói câu này.
Nguyễn Chi Vũ híp mắt rồi lại trợn trừng nhìn người phụ nữ đối diện.
Anh đã sớm biết người phụ nữ này rất phiền toái, rất khó nuôi…
“Trần Tử Huyên, cô rốt cuộc muốn làm cái gì…” Nguyễn Chi Vũ nhớ tới lời những người khác khuyên anh đừng làm khó Trần Tử Huyên, bây giờ nhìn cô đi, càng nghĩ càng tức, anh kìm nén sự bực bội trầm giọng hỏi ngược lại.
“Tôi đói bụng.” Trần Tử Huyên bị anh nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, buồn buồn nói: “Ông nội nói mang thai không thể ăn quá no, nhưng dạ dày của tôi lớn…”
Gương mặt lạnh lùng đẹp trai của Nguyễn Chi Vũ ngẩn ra, bị câu nói 'dạ dày của tôi lớn' kia chọc tức.
Trần Tử Huyên cúi đầu không dám nhìn anh, gò má có chút ngại ngùng, đói bụng không ngủ được…
“Đừng mà, đừng kêu đầu bếp.” Cô len lén ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Chi Vũ chuẩn bị kêu người làm thì lập tức ngăn anh lại: “Tôi không muốn nửa đêm đánh thức người khác, hơn nữa…”
Vẻ mặt cô có chút chột dạ: “Tôi không thích ăn phần ăn dinh dưỡng không mùi vị kia.” Ai mà muốn ăn cái đó chứ, so với cháo trắng còn khó nuốt hơn!
Người phụ nữ này thật kén ăn!
Nguyễn Chi Vũ đen mặt, ánh mắt phức tạp nhìn cô chăm chú thật lâu thật lâu…
Thật ra thì Trần Tử Huyên cũng không rõ lắm là đã xảy ra chuyện gì, tóm lại… Cuối cùng hai người bọn họ lén lén lút lút đi tới phòng bếp.
Cô vốn suy nghĩ thừa dịp mọi người đều đã ngủ len lén lẻn vào phòng bếp tìm một ít thứ có thể ăn, tùy tiện lấp đầy cái bụng, nhưng Nguyễn Chi Vũ lại giúp cô nấu mì! Trần Tử Huyên có chút được cưng chiều mà lo sợ.
“Anh biết nấu sao?”
Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn cô một cái tỏ ý cô đừng cản đường.
Trần Tử Huyên không biết nấu, trên căn bản thì cô chính là một cây củi mục của phòng bếp, khổ luyện nhiều năm vẫn không có chút thiên phú nào như cũ, nấu tô mì cũng thành một cục.
Trần Tử Huyên biết điều đứng ở một góc nhìn Nguyễn Chi Vũ cầm một ít bún tàu đi ra, cắt nhỏ một ít hành lá và thịt bò, hơn nữa anh còn dùng một ít nguyên liệu ướp phần thịt bò kia cho hấp dẫn.
Nhớ tới mấy ngày trước Nguyễn Chi Vũ hầm canh cá đậu đen, cô có chút giật mình, không ngờ rằng tài nấu nướng của anh lại tốt như vậy.
“Nguyễn Chi Vũ, có phải anh có sở thích đặc biệt là xuống bếp không?” Cô cảm thán một tiếng.
Tay cầm dao thái thịt của Nguyễn Chi Vũ hơi dừng lại một chút, không biết có ý gì mà lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, giống như là có chút bực mình, sau đo không để ý tới cô nữa.
Trần Tử Huyên chú ý thấy anh có vẻ tức giận nên vội vàng bổ sung một câu: “Thật ra thì tôi muốn nói, đàn ông có thể xuống bếp rất lợi hại. Thật đó, trước kia tôi còn nghĩ muốn tìm một đầu bếp rồi gả cho người đó.”
“Ờ.” Anh tùy ý ờ một tiếng, nhớ tới một ít chuyện trước kia, vẻ mặt ẩn nhẫn có chút phức tạp.
Trần Tử Huyên cảm thấy tối nay hình như anh tương đối có gì đó không đúng, cô suy nghĩ một chút, có thể vì là năm mới.
“Nguyễn Chi Vũ, anh có thể làm tempura hay không?” Cô cẩn thận hỏi một câu.
Anh ngước mắt nhìn cô, rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Trần Tử Huyên đầy vẻ thèm thuồng, còn chớp đôi mắt to như rất khát vọng được ăn nhìn anh.
Nguyễn Chi Vũ vô cùng bực bội: “Không có tôm!” Anh cũng không biết tại sao phải giải thích với cô.
“Tôi thấy ao nhỏ trong nhà có rất nhiều cua lột, là bắt được từ Ustralia…” Giọng nói của cô có chút kích động: “Cua lột rán giòn ăn rất ngon!”
Trộn bột mì, trứng gà và nước thành bột chiên, bắt cua lột tươi sống trong ao lên trực tiếp nhúng vào bột chiên rồi cho vào chảo dầu rán đến khi có màu vàng kim, sau đó… Một đĩa cua lột rán giòn đã hoàn thành.
“Nguyễn Chi Vũ, anh thật sự rất lợi hại!”
Trần Tử Huyên có chút hưng phấn, chủ động tiến lên nhận lấy cái đĩa trong tay anh, dùng đũa gắp hai con cua lột rán giòn bỏ vào trong tô mì: “Tôi rất dễ nuôi, không cần giúp tôi làm nước tương chấm đâu.” Trực tiếp bỏ vào trong mì ăn là được rồi.
Nguyễn Chi Vũ tức giận nhìn dáng vẻ kích động của cô, còn không biết xấu hổ nói mình dễ nuôi.
Trần Tử Huyên bưng bữa tiệc mỹ vị của mình đi ra bàn ăn bên ngoài, ăn như hổ đói vậy, Nguyễn Chi Vũ đứng ở một bên nhìn bộ dáng ăn uống rất thỏa mãn của cô.
Đột nhiên vẻ mặt của anh có chút phức tạp, tối nay cũng không biết thế nào lại thật sự giúp cô làm chuyện nhàm chán như vậy.
Trần Tử Huyên ăn uống no nê tâm trạng vô cùng tốt, xáp lại gần anh vô cùng chân thành nói một câu cảm ơn.
“Ăn no? Hài lòng rồi?” Nguyễn Chi Vũ nhìn vẻ mặt cười cười ngốc nghếch của cô, nổi đóa ra lệnh một câu: “Ngủ!”
Trần Tử Huyên lập tức ngoan ngoãn thay quần áo ngủ nằm trên giường, không dám lỗ mãng.
Cô ôm chăn lộ ra vẻ mặt đầy hạnh phúc, còn có chút không dám tin cậu chủ lớn như anh lại tự mình nấu mì cho cô, hơn nữa còn làm món cua lột cô thèm thuồng đã lâu, nếu như mỗi ngày anh đều dễ nói chuyện như vậy là tốt rồi.
Nguyễn Chi Vũ tắm vội đi ra, người phụ nữ trên giường đã ngủ.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ lông mày cô giãn ra, gò má còn mang theo nụ cười nhạt, so với vẻ mặt đầy cảnh giác trước kia thì tự nhiên hơn rất nhiều. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. [BHTT] Ân
4. Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
=====================================
Nguyễn Chi Vũ thấy cô như vậy thì hơi thất thần, anh vén chăn lên nằm ở một bên kia, lúc này mới phát hiện giữa giường lớn bị cô dùng một cái gối dài ngăn lại.
Không biết cơn tức từ đâu tới, Nguyễn Chi Vũ sầm mặt lại, cơ thể với qua cái gối, tay phải trực tiếp bóp lấy chóp mũi của cô, giống như trừng phạt mà ngăn lại không cho cô hít thở.
Trần Tử Huyên cảm thấy không thoải mái, hô hấp rất khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lặn lại thành một nhúm.
Cô theo bản năng vùng vẫy hai tay: “Buông tôi ra, buông tôi ra.” Ở trong mộng cũng kịch liệt phản kháng.
Nguyễn Chi Vũ thấy dáng vẻ cô khó chịu thế này thì mới thả lỏng cô ra, anh không khỏi cười nhẹ một tiếng, cười rất nhẹ ẩn chứa một phần cưng chiều.
Anh điều chỉnh nhiệt độ lò sưởi trong phòng một chút, vứt cái gối ở giữa giường lớn đi, chỉnh căn lại cho cô, lúc này mới chỉnh đèn đầu giường tối đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước đó Trần Tử Huyên bị người bắt đi anh vẫn bận tìm kiếm, sau đó Lưu Oánh Oánh đột nhiên trở về anh cũng không nhàn rỗi, tối nay thật ra so với cô thì anh còn mệt mỏi hơn…
Mặc dù anh cũng ngủ rất sâu nhưng Nguyễn Chi Vũ xưa nay rất nhạy bén, cho dù ngủ cũng rất cảnh giác.
Khoảng bốn giờ sáng anh cảm giác được người phụ nữ bên cạnh đột nhiên co rúm thành một cuộn, còn run người một cái.
Anh mở mắt ra nhìn một bên mặt của cô.
“Trần Tử Huyên!” Sau phút chốc hoảng sợ, Nguyễn Chi Vũ lập tức tỉnh táo.
Người phụ nữ bên cạnh vẫn nhắm chặt mắt như cũ, cô không trả lời anh nhưng sắc mặt lại lộ ra vẻ tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh.
Nguyễn Chi Vũ nhíu chặt chân mày, bàn tay thăm dò trán cô, rất nóng.
Anh lập tức xuống giường cầm điện thoại lên: “Gọi bác sĩ tới ngay…”
Bác sĩ tư nhân của nhà họ Nguyễn nghe nói là cậu chủ của bọn họ đích thân gọi điện thoại lập tức khẩn trương nhanh chóng chạy tới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy sắc mặt bác sĩ cứng lại khi kiểm tra cho Trần Tử Huyên, đáy lòng có chút không kiên nhẫn: “Cô ấy thế nào!”
Trước đó rõ ràng còn vui vẻ, tại sao ngủ nửa đêm lại đột nhiên nóng sốt.
Bác sĩ nghe thấy giọng điệu của anh không tốt lập tức có chút khẩn trương mở miệng: “Cậu chủ, cơ thể của cô chủ trước đây có phải đã bị nhiễm lạnh hay không?”
“Tôi, tôi hứng một ít gió đêm mà thôi.” Trần Tử Huyên trên giường đã tỉnh, có điều đầu óc cô lại nặng trĩu, lúc này giọng nói còn có chút khàn khàn.
Sợ Nguyễn Chi Vũ mắng mình, cô chột dạ giải thích một câu: “Tối qua tôi có mặc quần áo dày.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn gò má cô lúc này vì lên cơn sốt mà đỏ bừng yếu ớt, vẻ mặt có chút tức giận, chuyển mắt nhìn bác sĩ trước mặt: “Tuần trước cô ấy nhảy xuống sông bị nhiễm lạnh.”
Trần Tử Huyên thiếu chút nữa đã quên chuyện này, trong bụng càng lo âu, giơ tay kéo vạt áo anh một cái, cầu xin tha thứ: “Nguyễn Chi Vũ, đừng nói cho ông nội biết, tôi xin anh đừng nói cho ông nội biết…”
“Video đã xóa rồi, ông nội không biết.” Anh nhìn dáng vẻ cô sợ sệt thấp giọng nói một câu.
“Cậu chủ, nếu như là vậy, khoảng thời gian này cô chủ không nên chịu mệt nhọc.”
Nguyễn Chi Vũ đương nhiên biết, đây chính là nguyên nhân tại sao anh lại hủy bỏ hôn lễ.
“Có điều cậu chủ, tối nay có phải cô chủ đã ăn thức ăn gì có tính hàn hay không?” Bác sĩ lại hỏi một câu.
Nguyễn Chi Vũ suy nghĩ một chút rồi nói đúng sự thật, vẻ mặt bác sĩ kia hơi kinh ngạc: “Cậu chủ, mang thai không thể ăn cua.”
May mắn là ăn không nhiều!
“Cô ấy muốn ăn…”
Đúng là không thể cưng chiều cô mà.