“Không được mà, không thể!” Khi Bùi Ức đi học về và nghe thấy Chu Tiểu Duy nói muốn từ chức không làm nữa. Bùi Hạo Nhiên vẫn còn bình tĩnh không nói gì, cậu nhóc kia đã nhấc đôi chân ngắn ngủn lao vào phòng làm việc, giọng nói non nớt cất lời phản đối, phản đối một cách mãnh liệt.
Chu Tiểu Duy quay đầu nhìn chằm chằm cậu bé. Thằng nhóc chết tiệt này, ai hỏi ý kiến của cháu hả?
Bùi Ức mặc kệ cô ấy, chạy tới ôm đùi ba mình, ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to trong sáng lóe lên: “Ba già, dì ấy đã ký hợp đồng rồi, có phải là dì ấy không thể chạy được đúng không?”
Bùi Hạo Nhiên hơi nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn về phía Chu Tiểu Duy, hơi có chút thâm ý.
Chu Tiểu Duy vô cùng đau lòng, đồ gian thương chết tiệt!
Lúc trước, cô ấy vì muốn hỏi thăm tin tức về nhà họ Nguyễn và Nguyễn Chi Vũ thay cho Trần Tử Huyên nên mới xả thân bán mình, không xem hợp đồng cẩn thận mà đã vung tay ký tên.
Cô ấy thở dài, chân thành nói: “Chuyện đó… Tôi đã tìm được một công việc thích hợp, cho nên rất mong các người đừng làm khó tôi.”
“Ở đây khiến cô cảm thấy rất khó xử à?” Bùi Hạo Nhiên đột ngột hỏi vặn lại một câu.
Chu Tiểu Duy ngước mắt lên, ánh mắt cô ấy đúng lúc bắt gặp đôi đồng tử thăm thẳm của anh ta, biểu cảm của cô ấy chợt trở nên quẫn bách, bèn hơi nghiêng đầu lại, đôi mắt đảo quanh phòng làm việc, không muốn nhìn anh ta.
Bùi Ức tỏ vẻ không thể chấp nhận được, cậu chủ nhỏ nổi giận: “Làm sao dì có thể lén lút ra ngoài tìm người khác sau lưng hai cha con cháu, vậy cháu và ba già của cháu phải làm sao bây giờ?”
Cái logic gì thế này?
Chu Tiểu Duy sững sờ một giây, bị một đứa trẻ chất vấn, thực sự cô ấy không biết nên trả lời như thế nào với cậu nhóc nữa.
Bùi Ức mặt mày ủ rũ, miệng mếu máo, cái đầu nhỏ rũ xuống, như thể đang thực sự không vui. Dù chỉ mới năm, sáu tuổi nhưng bình thường cậu bé vô cùng kiêu ngạo và hiểu chuyện. Chu Tiểu Duy không ngờ rằng tự dưng cậu bé lại làm ầm ĩ như vậy.
Cuối cùng việc này cũng không giải quyết được gì.
Khi rời đi, Chu Tiểu Duy quay đầu nhìn cổng nhà họ Bùi, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.
Trước đây, cô ấy ở lại vì Trần Tử Huyên. Nhưng bây giờ, cũng không biết vì ai…
Kéo dài tuổi thanh xuân tốt đẹp của mình như thế này, nghĩ lại thật là ngu ngốc. Cô ấy chỉ thở dài rồi phóng xe đi.
“Rốt cuộc vì sao cô lại kiên trì muốn quay đoạn phim này như vậy?”
Lúc này, Trần Tử Huyên đang ở Hồng Kông xa xôi vừa bị đạo diễn ngược, ủ rũ ngồi bên đài phun nước. Lê Hướng Bắc lập tức chạy tới với vẻ “vui sướng khi người khác gặp họa”, nhiều chuyện hỏi cô: “Tình yêu đích thực trong truyền thuyết, là vì Chi Vũ à.”
Trần Tử Huyên vô cảm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh ta đang nở nụ cười đê tiện.
Co nghiến răng nghiến lợi, quỷ quyệt nói với anh ta: “Lê Hướng Bắc, anh có muốn đi ngâm nước trong đài phun nước không?!”
Phía sau lưng Lê Hướng Bắc phát lạnh, nhanh chóng dời bước chân rời khỏi đài phun nước. Nếu bị làm một cú ném qua vai xuống, chẳng phải anh ta sẽ mất sạch hình tượng rồi sao?!”
“Vong ân phụ nghĩa, đừng quên là ai đã luôn âm thầm giúp đỡ cô. Nếu không thì sao cô Trần cô có thể ở lại chứ, hừ!”
Trần Tử Huyên cảm lạnh vẫn chưa khỏi, đầu óc choáng váng, nhìn người này thế nào cũng chướng mắt: “Muốn tôi cảm kích anh như thế nào đây, cậu chủ Lê.” Ba chữ cậu chủ Lê phía sau được nhấn mạnh.
“Cái này, tôi suy nghĩ một chút.” Lê Hướng Bắc trái lại trông có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ: “Trần Tử Huyên, tay chân cô không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được. Ôi, muốn để cô báo đáp tôi thật là khó khăn.” Anh ta còn cố ý kéo dài cách phát âm.
“Vậy có muốn lấy thân báo đáp hay không hả?” Trần Tử Huyên tức giận.
Lê Hướng Bắc trông có vẻ bị sốc, cứng họng.
Trần Tử Huyên vốn dĩ còn muốn khịa anh ta thêm mấy câu nữa, nhưng đột nhiên điện thoại di động trong áo khoác của cô rung lên vài cái. Cô nghĩ thầm lúc này cảm xúc của Chu Tiểu Duy không tốt nên nhanh chóng lấy điện thoại ra xem thử có phải là có chuyện gì hay không.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của Trần Tử Huyên rơi vào màn hình điện thoại, vẻ mặt của cô lập tức trở nên ngưng trọng.
Là tin nhắn Lucy gửi tới.
“Ai nhắn tin cho cô thế?”
Lê Hướng Bắc tò mò nhìn màn hình điện thoại di động của cô. Động tác của Trần Tử Huyên rất nhanh, cô lấy lòng bàn tay che màn hình một cách tự nhiên.
Anh ta nhận thấy người phụ nữ này đang cảnh giác, khẽ cau mày, ánh mắt đè nén không yên.
Sau một lúc im lặng, giọng điệu của Lê Hướng Bắc trở nên nghiêm túc hơn vài phần: “Này, Trần Tử Huyên, có phải cô đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô vẫn đang ngồi bên đài phun nước, màn hình điện thoại đã bị cô tắt. Cô cúi đầu xuống, đột nhiên nói: “Lê Hướng Bắc, anh thực sự có thể giúp tôi giành được quảng cáo này không?”
“Đạo diễn nói cô là người diễn tệ nhất trong số bốn người bọn họ.”
Anh ta nói thật, đồng thời nhận thấy vẻ mặt của cô rõ ràng có điều gì đó muốn che giấu. Trần Tử Huyên nắm chặt điện thoại, rời khỏi đài phun nước, bỏ lại một câu: “Cảm rồi, tôi về khách sạn ngủ.”
Lê Hướng Bắc cũng không đuổi theo cô, mà chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cô vừa đi, cầm điện thoại di động gọi: “Giúp tôi kiểm tra tất cả hồ sơ liên lạc của một số điện thoại di động.”
Trần Tử Huyên trở về khách sạn, có lẽ gần đây có quá nhiều việc phải lo lắng, cũng có thể là do cảm lạnh, cô nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khách sạn ở trung tâm thành phố Hồng Kông không dễ đặt. Thời gian quay quảng cáo của IP&G quá gấp rút nên Trần Tử Huyên và những người khác không đủ phòng. Phòng đơn ban đầu phải đổi thành phòng đôi hoặc là hai người chấp nhận chen chúc với nhau.
Trần Tử Huyên cũng biết một người ngoài nghề như mình tham gia lần quay chụp quảng cáo này là không thích hợp, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Không muốn lần nào cũng dựa dẫm vào Lê Hướng Bắc, bản thân cô lại chăm chỉ học hành, đặt báo thức trên điện thoại di động, không dám ngủ quá lâu.
Căn phòng này rất lớn, Trần Tử Huyên ở với một người mẫu khác tên là Hàn Lộ. Nói lời không trái lương tâm, Hàn Lộ là người có thành tích tốt nhất trong số bốn người bọn họ. Tuy nhiên Hàn Lộ là một người phụ nữ rất tham vọng, tâm trí của cô ta không nằm ở quảng cáo đơn giản này.
Đạo diễn yêu cầu bọn họ tập trung lúc tám giờ tối, vì vậy Trần Tử Huyên đã thức dậy lúc bảy giờ. Có lẽ là do đã ngủ nên tinh thần trở nên sảng khoái hơn.
Cô vào phòng tắm rửa mặt. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bíp, có người quẹt thẻ mở cửa.
Trần Tử Huyên cũng không quan tâm, cô đoán rằng Hàn Lộ đã trở về.
“Trước đây tôi nghe nói bọn họ định để căn phòng này cho một mình Trần Tử Huyên đấy.”
Một giọng nữ the thé truyền đến, trong ngôn từ tràn đầy vẻ trào phúng: “Cô ta cũng có mặt mũi gớm nhỉ.” Xem ra Hàn Lộ không chỉ trở về một mình, mà còn mang theo những người mẫu khác.
“Các cô nói xem quảng cáo lần này kết thúc rồi có thể tuyển cô ta hay không?”
“Thế này thì quá ghê tởm rồi đó. Cho dù Lê Hướng Bắc có che chở bao nhiêu cũng không được. IP&G cực kỳ coi trọng sản phẩm mới này, vả lại một công ty lớn như vậy cũng sẽ không làm bậy…”
Trong phòng tắm, Trần Tử Huyên có thể nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ. Cô có chút chột dạ, nhanh chóng tắt vòi nước, cố gắng hết sức giữ cho bản thân mình như không tồn tại.
Hàn Lộ vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên cười nói một câu: “Nếu thái tử gia phía sau màn ra mặt thì khó mà nói lắm.”
Một người phụ nữ khác tỏ vẻ rất tức giận: “Ai ra mặt cũng vô ích. Nếu thực sự tuyển cô ta, tôi sẽ tìm thám tử tư để tìm hiểu về cô ta, phát tán lên mạng để xem cô ta còn lăn lộn như thế nào nữa.”
“Vị kia của nhà họ Nguyễn đã chọn tận tên rồi, đến lúc đó cô có thể nói gì?” Lời nói của Hàn Lộ ám chỉ điều gì đó.
Không khí trong phòng bỗng sôi động hẳn lên: “Cô nói vị kia của IP&G…”
“Xem ra ngoài IP&G ra, anh ta còn sở hữu rất nhiều quyền tài sản. Nếu thật sự bám víu vào anh ta được rồi thì mười kiếp nữa cũng không cần phải lo lắng. Nhưng mà người như anh ta ngay cả gặp mặt một lần cũng khó.”
“Các cô nói xem, một người đàn ông như anh ta sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Họ bàn tán rất sôi nổi.
“Nguyễn Chi Vũ lớn lên trong hoàn cảnh nhà hào phú bề thế, khí chất của anh ấy không thể bắt chước được.” Càng nói chuyện, bọn họ càng trở nên hào hứng, giọng nói thấp xuống: “Loại người như anh ta thật là vừa cao quý vừa kiêu sa, gen lại tốt, hơn nữa dáng người siêu tuyệt. Một lần tôi nhìn thấy anh ta lộ nửa thân trên trong quán bar Diễm Hỏa, cơ ngực rất chắc chắn…”
Giọng nói của người phụ nữ trở nên ngại ngùng, thảo luận chi tiết: “Không biết biểu hiện của anh ta ở trên giường như thế nào?”
“Ồ, cái này tôi biết.”
Trần Tử Huyên bước ra từ phòng tắm và nhìn ba người phụ nữ đang sững sờ trước mặt mình. Vốn dĩ cô muốn tránh bối rối, định trốn đi đợi bọn họ rời đi rồi mới đi ra ngoài. Nhưng khi thấy tiếng bước chân đến gần phòng tắm, thà tự mình đi ra còn hơn bị bắt gặp.