Đèn phòng ngủ của Trần Tử Huyên sáng như ban ngày, thậm chí còn hơi chói mắt, trong khi cả bốn phía đều bị bao phủ bởi bóng tối đen như mực, căn phòng ánh đèn sáng choang kia nổi bật quá mức.
Rạng sáng, cô vẫn bật hết tất cả đèn lên.
Dì Phương gõ cửa, đi vào, trên tay bưng một bát thuốc an thần mới sắc xong, bác sĩ dặn cô phải luôn uống thuốc đúng giờ.
Trần Tử Huyên quay đầu lại, đột nhiên tức giận mắng: “Tôi không có bệnh!”
Dì Phương ngạc nhiên, cảm thấy tâm trạng của cô hôm nay vô cùng cáu kỉnh, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, vẫn đặt bát thuốc lên bàn, giọng nói ôn hòa: “Loại thuốc đông y này dù có bệnh hay không đều có thể uống, giúp an thần, ngủ ngon.”
“Đêm nay, cậu chủ Nguyễn hình như có việc bận không trở về nhà, cô nghỉ sớm một chút đi.” Dì Phương nhanh chóng nói xong, rón rén bước ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng bát bị ném vỡ.
Dì Phương cau mày đứng ngoài cửa, mỗi tối đều có hai nữ giúp việc túc trực ngoài cửa phòng ngủ chính, cô giúp việc hoảng sợ, sau khi bác sĩ kê thuốc cho cô chủ, mấy người giúp việc các cô luôn lo lắng sẽ phát sinh sự cố gì đó.
“Dì Phương, dạo gần đây cô chủ rất khác thường, bưng thuốc lên cho cô ấy nhưng cô ấy không chịu uống, buối tối khi đi ngủ còn phải bật toàn bộ đèn đến mức chói mắt.”
Dì Phương giận dữ mắng một tiếng: “Muốn ở nhà họ Nguyễn thì nói ít một chút.”
“Vâng.” Người nữ giúp việc cúi đầu theo khuôn phép.
Trong căn phòng đèn sáng chói như ban ngày kia, Trần Tử Huyên lo lắng bất an, cô không ngủ được, đầu óc hỗn loạn, tâm tư rối bời, hàng loạt nghi vấn phức tạp chồng chất trong đầu, tâm trạng thì buồn bực không yên.
Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
Đêm nay Nguyễn Chi Vũ hình như lại có việc bận, anh thực sự rất bận rộn, hai người bọn họ có rất ít thời gian có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng. Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng không thể nói rõ qua một cuộc điện thoại được, làm sao để mở lời đây chứ, đầu óc cô loạn tới mức muốn nổ tung luôn rồi.
“Cô chủ, cô muốn đi đâu thế?” Lần này hai nữ giúp việc đứng ngoài cửa sợ muốn chết luôn rồi, Trần Tử Huyên thay quần áo, nửa đêm nửa hôm muốn ra ngoài.
“Tôi tới bệnh viện, thăm anh trai của Lê Hướng Bắc.” Trần Tử Huyên vừa tìm chìa khóa xe trong túi xách, vừa nhanh chóng nói: “Nếu như có ai hỏi tới thì nói tôi cần đến chỗ nhà họ Lê một chuyến, lúc đó tôi là người chứng kiến, bọn họ cần tôi qua đó nói rõ sự việc…”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Nữ giúp việc do dự, cảm thấy không thỏa đáng: “Cô chủ, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, hay đợi đến gần sáng rồi bảo tài xế đưa cô đi.” Trần Tử Huyên lạnh mặt, nhìn hai nữ giúp việc: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy, mấy người muốn đi quấy rầy ông nghỉ ngơi sao hả!” Tay phải của cô nắm chặt lấy chìa khóa xe.
“Không, không phải.” Người nữ giúp việc bị khí thế của cô dọa giật mình, lập tức cúi đầu xuống.
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, điện thoại của tôi còn pin, cũng không tắt máy.” Trần Tử Huyên ném lại một câu, giẫm lên giày cao gót bước nhanh xuống lầu, ngay cả tài xế trực dưới ầu cũng bị cô từ chối, tự cô lái xe còn nhanh hơn.
Ban ngày con đường lớn ùn tắc, nửa đêm rạng sáng thế này lại vô cùng trống trải, yên ắng, Trần Tử Huyên đi với tốc độ rất nhanh, giống như đang phát tiết cơn buồn phiền ức chế trong lòng. Cô thực sự không thể nào ngủ được, cô cứ ở mãi trong phòng ngủ hưởng thụ sự thoải mái, nhưng điều này lại càng khiến cô lo lắng.
Thấp thỏm, bất an trong lòng dường như không còn chỗ chứa, cô vô cùng buồn bực, quyết định đến bệnh viện chờ Lê Kỳ Phong tỉnh lại, có lẽ sau khi Lê Kỳ Phong tỉnh lại cô có thể biết được chút gì đó.
Người nhà họ Lê thấy Trần Tử Huyên vội vã chạy tới thì đều giật mình.
“Tình hình hiện tại của anh Phong thế nào rồi, lúc nào có thể tỉnh lại?” Trên mặt Trần Tử Huyên tràn đầy vẻ nôn nóng bất an, cô lái xe thể thao mui trần đến đây, gió đêm thổi khiến lòng cô hơi ngổn ngang, mà cô hình như cũng không chú ý lễ phép với những người này.
“Đã làm kiếm tra tổng thế, không có gì đáng lo, chỉ bị thiếu chất dinh dưỡng, bác sĩ nói trong hai mươi tư giờ tới có thể sẽ tỉnh.” Bà Lê vừa nói vừa đứng cạnh đánh giá cô, hỏi ngược lại: “Cháu tự mình đi tới đây sao?”
“Vâng.”
Bà Lê nhíu mày: “Nhưng bây giờ là hai giờ sáng…” Cảm thấy khá khó hiểu, một người phụ nữ vội vã chạy tới bệnh viện như vậy, cứ như không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
“Tử Huyên, cháu về nhà họ Nguyễn nghỉ ngơi trước đi, chuyện của Kỳ Phong, cháu có lòng là được rồi.”
Trần Tử Huyên tìm một ghế trống ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Cháu không buồn ngủ, cháu ở đây đợi cùng mọi người.” Cô nói vô cùng tự nhiên, ông bà Lê liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không được ổn cho lắm, Trần Tử Huyên và đứa con trai lớn của bọn họ cũng không qua lại thân thiết. Hơn nữa, cô còn là cháu dâu nhà họ Nguyễn.
Bà Lê nhìn cô ngồi trên ghế của bệnh viện, cảm thấy không thích hợp: “Tử Huyên, cháu không cần phải ngồi chờ ở bệnh viện thế này đâu, hay là để bác Lê đưa cháu về.”
“Cháu ở nhà họ Nguyễn cũng không ngủ được.” Trần Tử Huyên không ngẩng đầu lên, mơ hồ nói một câu.
Bà Lê hơi ngờ vực nhìn cô, không biết bản thân có nghe nhầm không nữa.
Cậu hai nhà họ Lê đi tới, người trẻ tuổi nên chẳng cần nhiều quy củ, lễ tiết: “Mẹ, cô ấy muốn ở lại đây, sao mẹ lỡ đuổi người ta đi được chứ.”
Bà Lê tức giận trừng mắt với đứa con thứ này của mình.
Cậu hai nhà họ Lê đánh giá Trần Tử Huyên một chút, trực tiếp ngồi xuống cái ghế trống cạnh cô, hỏi: “Nghe mọi người nói lúc Hướng Bắc lái xe thì anh cả của tôi tự mình lao ra, cô ngồi ở ghế lái phụ, lúc ấy có nhìn thấy vẻ mặt của anh cả tôi thế nào không, anh ấy có nói gì đó không?”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng nhẹ nói cho anh ta biết: “Vẻ mặt anh Phong rất hoang mang, giống như bị cái gì dọa sợ vậy, tôi thấy anh ta vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn phía sau, hình như đang bị ai đó truy đuổi. Anh ta đột nhiên lao ra đường lớn, Lê Hướng Bắc phanh gấp, quay vô lăng ra hướng khác, ban đầu chúng tôi không biết đó là anh Phong, anh ấy lúc đó đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc, quần áo bẩn thỉu, xe không đụng vào anh ấy, anh ấy ngã xuống trước mui xe bất tỉnh, chưa nói được câu gì.”
“Xem ra anh cả tôi thực sự gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi.” Giọng điệu của cậu hai nhà họ Lê hơi tức giận: “Tìm được người đó là ai, chúng tôi nhất định không tha cho anh ta.”
Ánh mắt Trần Tử Huyên rất bình tĩnh nhìn lại anh ta: “Tìm được người đó thì nhớ báo cho tôi biết.”
Cậu hai nhà họ Lê ngơ ngác một lúc, anh ta không ngờ cô sẽ nói vậy.
Anh ta cũng không bận tâm lắm, cười nói: “Cô yên tâm đi, nếu anh cả tôi tỉnh lại, chúng tôi có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra anh ta.” Cậu hai nhà họ Lê đưa cho cô một ly cà phê nóng, anh ta cảm thấy vị cháu dâu nhà họ Nguyễn này không giả tạo, không nhu nhược, yếu đuối, khó trách em tư nhà anh ta muốn làm bạn với cô.
“Hướng Bắc vừa nhận một cuộc điện thoại, Chi Vũ gọi cho cậu ấy, tôi cũng không rõ là chuyện gì nữa.” Cậu hai nhà họ Lê coi Trần Tử HĐông Uyển người trong nhà nên nói hết thảy: “Hình như Bùi Hạo Nhiên sẽ tới đây, chắc là liên quan đến chuyện của anh cả.”
Trần Tử Huyên uống một ngụm cà phê nóng, lãnh đạm ừ một tiếng.
Màn đêm yên tĩnh trôi qua, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, sắc mặt của Trần Tử Huyên dưới ánh ban mai có hơi nhợt nhạt, khí sắc không tốt lắm.
Tám giờ sáng, các bác sĩ tới kiểm tra phòng.
Người nhà họ Lê đang nói chuyện với bác sĩ, Trần Tử Huyên cũng đến đứng cạnh nghe.
“Bệnh nhân tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng anh ta rất suy yếu, trong trạng thái mất nước nghiêm trọng thế này thì tốt nhất không gọi anh ta tỉnh tại, cố gắng hết sức đế tế bào não của anh ta tự phục hồi… Mặt khác…” Bác sĩ điều trị chính mặc áo blouse trắng, quay đầu nhìn ông Lê, kéo tay áo của bệnh nhân lên cao: “Mạch máu trên đôi tay này của anh ta có rất nhiều vết kim, chúng tôi nghỉ ngờ khoảng thời gian trước anh ta liên tục được truyền dịch…”
Bà Lê nhìn cánh tay trắng nõn của đứa con cả nhà mình đầy rẫy vết kim tiêm, viền mắt đỏ lên, vô cùng đau lòng, còn thêm gương mặt trắng bệch tiều tụy, thân hình gầy gò do thiếu dinh dưỡng ấy, vừa nhìn đã biết khoảng thời gian trước nhất định phải chịu không ít khổ cực.
Cậu hai nhà họ Lê tức giận mắng chửi: “Để tôi biết là do ai làm, tôi chắc chắn sẽ không để anh ta yên ổn!”
Trần Tử Huyên lại khá bình tĩnh, cô chăm chú nhìn Lê Kỳ Phong nằm trên giường bệnh, anh ta nằm ngay ngắn ở đấy, hơi thở nặng nề, cau mày, hình như trong giấc mơ anh ta cũng chứa đầy tâm sự lo lắng, ngủ không yên giấc.
Mọi người được mời ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ dặn dò bọn họ không được tuỳ tiện vào quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, vì vậy, Trần Tử Huyên cũng không tìm được cơ hội nào để lén lút vào lay Lê Kỳ Phong tỉnh dậy rồi hỏi chuyện.
Cô gắng gượng chống đỡ, vì ban ngày bệnh viện rất tấp nập, bác sĩ y tá và bệnh nhân đi lại khắp nơi, cô và người nhà họ Lê ngồi yên lặng ở ngoài phòng bệnh, chờ đợi.
Lại đến lúc hoàng hôn buông xuống. Một ngày cứ nhanh chóng trôi qua một cách bình lặng như thế, người nhà họ Lê không hiểu Trần Tử Huyên kiên trì đợi ở bệnh viện làm cái gì, nhưng vẫn không đuổi cô về.
Trong khoảng thời gian ở đó, dì Phương có gọi cho Trần Tử Huyên một cuộc điện thoại, xác định Trần Tử Huyên vẫn luôn ở trong bệnh viện, không đi đâu lung tung nên không bắt cô trở về nhà họ Nguyễn, chỉ bảo cô chuyển điện thoại cho bà Lê, nói mấy câu vô cùng khách sáo nhờ người nhà họ Lê chăm sóc, chú ý tới Trần Tử Huyên. Từ trước đến nay, nhà họ Nguyễn luôn coi trọng quy củ, nề nếp, nhưng bà Lê lại cảm thấy hình như nhà họ Nguyễn đang áp dụng một kiểu giám sát vô hình đối với Trần Tử Huyên.
Cậu hai nhà họ Lê và Trần Tử Huyên ở cạnh nhau một ngày, nói đùa với cô: “Nguyễn Chi Vũ sợ cô bỏ đi mất à?”
Trần Tử Huyên suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói với anh ta: “Nguyễn Chi Vũ đã bảo tôi đeo đồng hồ dành cho trẻ em, có hệ thống định vị.”
Cậu hai nhà họ Lê vừa nghe vậy thì cười thật to.
Nhà họ Lê có bốn đứa con trai là bọn họ, suốt ba mươi năm, ngày nào cũng vậy, mẹ anh ta luôn oán giận trong nhà không có con gái, hôm nay cuối cùng cũng biết thêm được chút kiến thức, trong nhà mà có con gái thì thực sự sẽ rất thú vị.
“Cô có mệt lắm không?”
Trần Tử Huyên có vẻ rất mệt mỏi.
Nhưng cô kiên quyết: “Không mệt.”
Cậu hai nhà họ Lê không biết cách ở chung với phái nữ, cũng không khuyên cô đi về nhà nghỉ, anh ta đứng lên, thấy thời gian không còn sớm nữa: “Chúng ta đi đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm đi.” Ở bệnh viện luôn có các bác sĩ, y tá túc trực, bọn họ cũng thuê một số người đến canh để đề phòng bất trắc, ở ngoài cửa phòng bệnh sắp một ngày một đêm rồi, chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng cả.
“Ở tầng dưới của bệnh viện có một nhà ăn.”
Ông bà Lê cũng đồng ý đi ra ngoài ăn, ở bệnh viện nhịn một ngày một đêm rồi thực sự cũng rất mệt mỏi.
Nhưng Trần Tử Huyên lắc đầu: “Cháu không đi đâu, mọi người mua giúp cháu một cái bánh mì.”
Người nhà họ Lê biết cô gái này rất bướng bỉnh, không chịu nghe ai khuyên, người nhà họ Lê có chút khó xử, chẳng hiểu nổi tại sao Trần Tử Huyên lại cố chấp đến vậy, cậu hai nhà họ Lê nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ con gái trong nhà luôn ương bướng vậy sao. Mấy người nhà họ Lê đi ra ngoài bệnh viện hóng gió một lát, Trần Tử Huyên ngồi tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ, khoảng năm phút sau, cô mới mở mắt ra.
“Lê Kỳ Phong, anh mau tỉnh lại đi!”
Trần Tử Huyên suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói với anh ta: “Nguyễn Chi Vũ đã bảo tôi đeo đồng hồ dành cho trẻ em, có hệ thống định vị.”
“Tôi hỏi anh, có phải Đường Duật ở cùng anh không?”
Thời gian đi ăn tối, hành lang bệnh viện không có mấy người. Ở cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ, bọn họ cũng biết Trần Tử Huyên là người của mình, không đề phòng cô chút nào.
Trần Tử Huyên nhân cơ hội đi vào phòng bệnh: “Lê Kỳ Phong!” Cô gọi người đang nằm trên giường một tiếng, cái tên này khá xa lạ đối với Trần Tử Huyên, cô với cậu cả nhà họ Lê còn chưa từng nói chuyện với nhau một câu nào.