Bà đặc biệt dặn dò người làm phải cẩn thận một chút, cậu Chi Vũ của bọn họ thức đêm trong phòng làm việc nên ngày hôm sau nhất định sẽ có tính khí không tốt, đừng có hấp ta hấp tấp mà chọc anh tức giận. Mấy người hầu gái mới vào ca nghe vậy đều nhất thời kinh hãi, lúc làm việc cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Cả đám đều lộ vẻ mặt mướp đắng lại mang chút mong chờ: “Nếu mợ chủ ở nhà thì tốt rồi…”
Bản thân cậu Chi Vũ có thể cũng không biết rằng khi mợ chủ ở nhà, anh thực sự không hung tợn như vậy.
Mọi người trong nhà họ Nguyễn đều biết, ông cụ Nguyễn đã quen mỗi ngày dậy từ năm giờ sáng nên bọn họ phải chuẩn bị bữa sáng sớm hơn. Ngày hôm qua, đến rạng sáng bác Phương mới ngủ, hơn nữa bà không phụ trách việc bên nhà chính, cho nên sáng nay bà cũng dậy tương đối muộn.
“Quản gia Phương…”
Một nữ giúp việc trẻ tuổi xông vào ký túc xá nghỉ ngơi, cất tiếng gọi to trong cơn hoang mang rối loạn.
“Có chuyện gì vậy?”
Bác Phương cau mày, chẳng mấy chốc cũng đã đứng dậy: “Xảy ra chuyện lớn gì rồi, chắc không phải là ai chọc cho cậu Chi Vũ tức giận đấy chứ? Tối hôm qua tôi cũng đã nói với các người rồi mà…”
Với tính khí của Nguyễn Chi Vũ mà thực sự chọc giận anh thì ngay cả ông cụ cũng không nể mặt đâu.
“Không, không phải… Cậu Chi Vũ vẫn còn đang trong phòng làm việc. Có một chiếc xe đang chạy về phía bên Đông Uyển này…”
Bác Phương kiên nhẫn nghe người giúp việc mới tới này lắp bắp nói. Vốn dĩ bà đang chậm rãi thu dọn giường chiếu, bỗng nhiên biểu cảm thay đổi đáng kể, ném cả giường chăn hỗn độn, nhanh chân chạy qua Đông Uyển.
Hầu hết những người hầu ở Đông Uyển đều do bác Phương tự mình huấn luyện, lúc này tất cả đều trợn mắt há mồm mà nhìn bác Phương chạy lộc cộc lên lầu, đập rầm rầm vào cửa phòng làm việc.
Khiến cả đám bọn họ sợ tới nỗi trái tim nhảy lên tận cổ họng.
Không phải đã nói không thể chạy nhanh, gây ồn ào, không thể làm phiền cậu Chi Vũ sao? Nếu anh tức giận thì làm sao bây giờ?
Quả nhiên Nguyễn Chi Vũ rất tức giận: “Chuyện gì?”
Cửa phòng làm việc bị anh kéo mở, bởi vì cả đêm qua không ngủ, tâm trạng anh cáu kỉnh đến cực điểm, trong gạt tàn thuốc lá trong phòng làm việc vẫn còn rất nhiều tàn thuốc, cả người lạnh lẽo u ám chuẩn bị nổi giận.
Bác Phương đứng ở cửa phòng, đột nhiên bị khí tràng này của anh làm cho sợ hãi, tự đáy lòng thật sự trách mình quá kích động. Bà lùi lại một bước, nửa cúi đầu xuống.
“Cậu Chi Vũ…”
Bà thấp giọng lên tiếng: “Cậu Chi Vũ, mợ chủ đã về.”
Biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ đầu tiên là giật nảy mình. Thức cả đêm, bị một số việc làm cho bực bội, như thể bị cái gì đó thúc ép mà lao tâm lao lực, ngay cả râu ria cũng đã mọc lún phún, không che lấp được sự mỏi mệt hốc hác trên người anh.
Trần Tử Huyên đã trở về ư?
Giây tiếp theo, anh rõ ràng bước nhanh bỏ qua bác Phương bên cạnh, đi về phía cầu thang với những bước chân to và vội vã.
Khi Nguyễn Chi Vũ bước vội chân đi tới cửa cầu thang, anh đột ngột dừng lại.
Mà lúc này dưới chân cầu thang, Trần Tử Huyên đang ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ khi anh lại xuất hiện trong tầm mắt cô đúng lúc, lại càng kinh ngạc hơn khi thấy anh lại có ánh mắt rất “hung tàn”.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô ở phía dưới cầu thang với vẻ mặt phức tạp. Ánh mắt đó vô cùng nóng bỏng và sắc bén, quả thực rất “hung tàn”, không chớp mắt một cái, anh nhìn thẳng vào bóng dáng của cô.
Trần Tử Huyên giậm chân ở dưới cầu thang không nhúc nhích. Bị anh nhìn như vậy, sự khẩn trương ban đầu trong lòng trở nên không cách nào xóa bỏ đi được.
Cô bỏ đi theo dì út, nên anh rất tức giận à?
Trần Tử Huyên đấu tranh trong lòng, còn người đàn ông trên cầu thang thì không nói lời nào, giảm tốc độ, từng bước bình tĩnh đi xuống chỗ cô.
Nhìn anh đến gần, vẻ mặt của Trần Tử Huyên ngày càng trở nên câu nệ, thậm chí còn bắt đầu hối hận vì đột ngột chạy về.
“Em, em…” Cô nghĩ, cô nên giải thích một chút.
Lời nói đến bên môi, có lẽ là do khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, khiến suy nghĩ của cô bị xáo trộn và hoảng loạn.
“Em, em đã về.”
Cuối cùng, cô như nhận sai, cúi đầu nói một câu như vậy.
Vòng tay mạnh mẽ của Nguyễn Chi Vũ ôm cô vào lòng. Cơ thể của Trần Tử Huyên rất mềm mại, ôm vào rất thoải mái. Cả đêm không ngủ, cái đầu to của anh tựa thẳng vào trên vai cô, đôi môi mỏng áp lên chiếc cổ nhẵn mịn của cô, trằn trọc trong mái tóc dài của cô, hít thở hơi thở của cô. Gần như vậy, ôm cô chặt như vậy, cô làm sao cũng không thể tránh thoát được.
Trái tim đang bồn chồn suốt cả đêm bỗng chốc lắng dịu lại.
Trần Tử Huyên đột nhiên bị anh ôm sít sao như vậy, vốn dĩ muốn phản kháng, nhưng nghiêng đầu lại thì thấy chiếc cằm cứng ngắc của người đàn ông đó có chút râu ria lởm chởm. Anh là người yêu sạch sẽ như vậy, ấy thế lại lôi thôi lếch thếch rồi, hình như anh rất mệt thì phải.
Cô cũng quên mất chuyện ngượng ngùng, dù sao người đàn ông này da mặt dày, cô đã quen từ lâu ròi.
Bác Phương thả bước chân nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống. Khi đi ngang qua bọn họ, nét mặt của bà lộ rõ vẻ vui mừng.
Bà biết Trần Tử Huyên trở về nên liền thông báo cho anh trước tiên.
“Bảo Bảo còn chưa ăn sáng.”
Một giọng nói mát lạnh, vô cùng dễ nghe vang lên.
Đó là giọng nói của Đường Duật.
Người trong nhà đều nhìn về phía cửa, ngay cả bác Phương cũng nhìn đến nỗi có chút thất thần, người đàn ông này thật là đẹp trai.
Trần Tử Huyên đỏ bừng cả mặt, suýt chút nữa đã quên Đường Duật đi cùng cô. Cô giãy giụa đẩy người đàn ông trước mặt ra, Nguyễn Chi Vũ cũng dễ dàng buông cô ra, đứng thẳng người nhìn về hướng phát ra tiếng nói, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
“Em đi ăn chút gì đó…”
Cô lúng túng trả lời một câu, đi theo bác Phương về phía nhà ăn.
Thật ra, sự trở về đột ngột của cô đã được tính trước, bởi vì tối hôm qua cô vẫn không ngủ được, trong lòng luôn rất bất an, vẻ mặt buồn rầu đi loanh quanh trong phòng khách. Cuối cùng, cô không nhịn được mà lén cầm điện thoại di động của Cố Như Yên đặt ở phòng khách. Suy nghĩ đầu tiên lúc đó của cô là gọi điện thoại cho Nguyễn Chi Vũ, sau nghĩ lại thì tìm Đường Duật.
Cô có chút lo lắng Nguyễn Chi Vũ sẽ nhận điện thoại của cô rồi mắng cô té tát một trận. Cho nên cô nghĩ tìm Đường Duật là tốt nhất, bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ có cô là người bắt nạt Đường Duật. Cô cũng không nói gì với Đường Duật, chỉ bảo anh ta sáng sớm ngày mai nhân lúc dì út chưa rời giường thì lén lút lại đây.
Năm giờ sáng, Trần Tử Huyên với đôi mắt gấu trúc trên khuôn mặt, bí mật chạy ra ngoài cửa hội hợp với anh ta như một tên trộm, nói câu đầu tiên: “Tôi muốn trở lại nhà họ Nguyễn.”
Sau đó anh ta đã đưa cô trở về.
“Mợ chủ, có cần chuẩn bị bữa sáng cho cậu vừa rồi không?” Bác Phương lưu loát đưa bát cháo trắng cho cô ăn trước.
“Không cần, Tiểu Trụ Tử cậu không ăn đồ của người khác, lát nữa sẽ rời đi thôi.”
Cháo còn hơi nóng, Trần Tử Huyên vội vàng thổi một hơi, muốn nhanh chóng ăn no.
Cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết sở dĩ Đường Duật không rời đi ngay lập tức có lẽ là muốn nhìn cô ăn sáng.
Cô vội vàng quay lại nhà họ Nguyễn, anh ta không phản đối mà còn nói ăn sáng trước. Tính tình Đường Duật có chút cố chấp, trọng điểm chú ý suốt ngày cũng khác với người bình thường. Cách suy nghĩ của anh ta luôn rất đơn giản, cho nên theo logic của anh ta, anh ta đưa cô trở về nhà họ Nguyễn, cô cần phải thỏa hiệp mà đi ăn sáng.
Đến cổng Đông Uyển, Đường Duật quả thật cũng không có vội vàng rời đi ngay.
“Cậu đưa cô ấy về à?”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thẳng vào anh ta. Cách nhau ba mét, cả hai đều đứng yên tại chỗ.
Đường Duật vẫn trước sau như một không trả lời anh, nhưng đôi mắt xanh thẳm kia lại nhìn kỹ người anh em này. Hai người từng quen thân với nhau, bây giờ đánh giá lại chợt thấy xa cách và xa lạ như vậy.
Anh ta sẽ không nói cho ai biết rằng anh ta không muốn đưa Trần Tử Huyên trở về, nhưng cô lại bảo anh ta làm như vậy.
Cô nói: “Tôi muốn trở lại nhà họ Nguyễn.”
Cô nói: “Tiểu Trụ Tử, tôi đã đồng ý với Nguyễn Chi Vũ rồi, tôi muốn trở về.”
Cô cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe, thều thào như sắp khóc.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh ta vẫn sợ nhất là bộ dạng này của cô. Nếu cô không vui, cô khóc, anh ta thật sự không biết phải làm sao.
Đôi mắt xanh lam của Đường Duật rất đẹp, trong trẻo sạch sẽ, nhưng lại không rõ có cảm xúc gì, thậm chí ngay cả ý hận cũng không rõ.
“Nguyễn Chi Vũ, cậu không có khả năng bảo vệ cô ấy.” Anh ta chỉ nói một câu lãnh đạm như vậy, chỉ như đang nói lên một sự thật.