“Sao đột nhiên em lại đến đây?” Trần Tử Huyên biết Nguyễn Chi Nghiên có khiếm khuyết trong tính cách, sống đặc biệt nội tâm và mắc chứng tự kỷ.
Những người trong nhà họ Nguyễn thường phải rất cẩn thận, nhỏ giọng khi nói chuyện với cô ta.
Nhưng lần này cô thật sự chịu không nổi, cũng không bình tĩnh được nữa, tay phải nắm chặt vai cô ta, thúc giục: “Chi Nghiên, nói cho tôi biết, vừa rồi có phải em dùng kim tấn công tôi không?” “Tại sao em lại làm như vậy!” Khuôn mặt của Trần Tử Huyên đè nén tức giận, bất cứ ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ bị sốc và tức giận.
Bác sĩ đã nói cây kim tiêm đó là do một bệnh nhân ở Khoa Truyền nhiễm đã dùng qua, cây kim đó đã đâm vào cơ thể, dù không đâm vào tim nhưng tay và chân của cô có thể sẽ bị nhiễm trùng thậm chí là phải cắt cụt.
“Nguyễn Chi Nghiên, tôi không nhớ tôi có thù hận gì với em, tại sao em lại làm vậy với tôi!” Trần Tử Huyên mạnh mẽ ép cô ta.
Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, cô không nhìn rõ mặt người kia, nhưng chiều cao và lưng của người kia rất giống với Nguyễn Chi Nghiên, hơn nữa cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây.
Cô ta vẫn cứ khóc.
Trần Tử Huyên càng cáu kỉnh càng ép cô ta, cô ta càng hoảng sợ và bất lực khóc, cả người co lại thành một đoàn, tóc tai bù xù, miệng chỉ biết lẩm bẩm: “Chị dâu, em, em không biết.”
“Cô đang làm gì đó?” Trên lối đi bên phải, một đôi giày cao gót màu đỏ mới tinh sải bước đi tới, Giang Hoa Nhân đột nhiên đi ra, nhìn thoáng qua Trần Tử Huyên đang lung lay Nguyễn Chi Nghiên đang rất thảm hại, bà ta sững sờ một lúc, sau đó nổi giận.
“Trần Tử Huyên, cô bắt nạt Chi Nghiên!” Giang Hoa Nhân chạy đến và đẩy cô ra, chiếc móng tay dài tạo vết máu nhạt trên cánh tay trắng nõn của Trần Tử Huyên, còn Nguyễn Chi Nghiên thì được bà ta bảo vệ sau lưng mình.
Trần Tử Huyên bực bội, cô không muốn từ bỏ, cô lại kéo Nguyễn Chi Nghiên về phía trước: “Nói cho chị biết, vừa rồi có phải em không?” Nguyễn Chi Nghiên không ngừng lùi lại, vẫn luôn khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống sàn.
Giang Hoa Nhân ngại thân thủ đai đen của Trần Tử Huyên, vừa gấp vừa giận hét lên: “Trần Tử Huyên, cô còn hung hãn nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý đấy. Để tôi xem liệu ông cụ có để cho cô, người phụ nữ họ Trần này ức hiếp người nhà của chúng tôi hay không?”
Trần Tử Huyên nhìn bà mẹ chồng này mà lòng lạnh như băng, cô là người nhà họ Trần còn họ mới là người một nhà. Giang Hoa Nhân không muốn thừa nhận cô, cô vẫn luôn cho rằng không sao cả, dù sao Nguyễn Chi Vũ và ông nôji đối xử với cô rất tốt, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, bọn họ mang họ Nguyễn thì là người một nhà, còn cô là con dâu mang họ khác thì là người ngoài.
“Con mắt nào của mẹ thấy con bắt nạt em ấy?” Trần Tử Huyên rũ bỏ Nguyễn Chi Nghiên, nhìn mẹ chồng và em chồng bằng ánh mắt chán ghét, nghiến răng
nghiến lợi hỏi: “Mẹ thấy Chi Nghiên vẫn luôn khóc, lại mềm yếu, còn con ở bên cạnh cô ấy, nên con chính là người xấu hả? Chẳng qua con chỉ muốn hỏi tại sao em ấy đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện này thôi?”
“Chỉ cô được đến bệnh viện này thôi, chúng tôi không được đến à!” Giang Hoa Nhân cũng không có biểu hiện tốt.
“Chi Vũ bệnh rồi, chúng tôi gấp gáp đến đây thăm nó cũng phải có sự cho phép của cô sao? Đừng tưởng rằng cô sinh được hai đứa con cho nhà họ Nguyễn là ghê gớm lắm. Người muốn sinh con cho nhà họ Nguyễn của chúng tôi nhiều lắm. Chi Vũ mãi mãi vẫn là con trai của tôi.”
Giang Hoa Nhân rất bất mãn với cô con dâu này, lại vì cô rất có tiếng nói ở nhà họ Nguyễn, chưa kể cô còn là con gái của nhà họ Trần.
Trần Tử Huyên không muốn cãi nhau nữa. Cô quay người rời đi. Giang Hoa Nhân có chút không phản ứng kịp khi cô đột nhiên không cãi bà ta nữa, dù nhìn như thế nào thì bà ta vẫn thấy Trần Tử Huyên không vừa mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, vẫn khó chịu: “Người phụ nữ này hoàn toàn không để người mẹ chồng tôi đây ở trong lòng mà.”
Trần Tử Huyên vào nhà vệ sinh, dội nước lạnh lên mặt, cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại. Trước đó, cô đã đăng bài viết về việc Nguyễn Chi Vũ bị dị ứng phải nhập viện để truyền nước biển. Giang Hoa Nhân và Nguyễn Chi Nghiên đang đi nghỉ ở Nhật Bản, vậy nên khi họ nhìn thấy tin này, lập tức trở về, đến bệnh viện đến thăm Nguyễn Chi Vũ, có vẻ khá hợp lý.
“Rõ ràng là vừa rồi Nguyễn Chi Nghiên đã tấn công mình bằng kim tiêm.” Trần Tử Huyên nhìn mình trong gương, sắc mặt trở nên tái nhợt, sự hối hận trong lòng không ngừng cọ xát gia tăng. Cô không thể đoán được tại sao Nguyễn Chi Nghiên lại làm như vậy.
Hơn nữa dáng vẻ cô ta khóc trông rất sợ hãi và bất lực, nhìn cô ta không giống như đang diễn chút nào.
Trần Tử Huyên lấy từ trong túi ra một đồng xu cổ, đồng xu cũ vẫn còn dấu vết bị kim đâm vào, nếu không bị nó chặn trước ngực thì có lẽ cô đã chết rồi. Chết không đối chứng, Trần Tử Huyên càng nghĩ về nó, càng lạnh sống lưng.
Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, lao ra khỏi nhà vệ sinh, đi thẳng đến phòng khám, sốt sắng bắt gặp một bác sĩ: “Ống kim tiêm vừa rồi ở đâu? Tôi muốn kiểm tra dấu vân tay trên đó.” “Nó đã được gửi đến phòng rác y tế để xử lý rồi.” Nam bác sĩ không hiểu.
“Vừa rồi tôi khuyên cô nên báo cảnh sát, cô nói không cần, kim tiêm nguy hiểm như vậy, chúng tôi sợ bị người khác tiếp xúc với nó, cho nên đã kêu y tá xử lý ngay.”
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm nó về.” Trần Tử Huyên muốn tìm nó từ trong thùng rác. Đọc t𝙧𝙪𝓎ện ch𝙪ẩn không q𝙪ảng cáo ++ TR 𝙪MTRUY𝖾N.Vn ++
Y tá đang viết gì đó vào hồ sơ bệnh án, ngẩng đầu nhìn cô lắc đầu: “Rác thải y tế của khoa truyền nhiễm chúng tôi là dùng cồn khử trùng tức thì. Cô không thể tìm kiếm loại vật phẩm nguy hiểm có tính lây nhiễm cao này đâu. Cho dù tìm được thì chắc chắn cũng không còn dấu vân tay.”
Trần Tử Huyên đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, lúc đó cảm giác đầu tiên của cô là Nguyễn Chi Nghiên, không dám làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn, thiên kim của IP&G là người bị tình nghi, tin này mà bị truyền thông biết thì sẽ ảnh hưởng không hề nhỏ. Bây giờ cô phải hối hận khi đã mất đi vật chứng.
Có phải là Nguyễn Chi Nghiên không? Bây giờ sự nghi ngờ của Trần Tử Huyên
không ngừng mở rộng, tinh thần cứkhông yên.
“Chị dâu.” Trần Tử Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn khi nghe thấy một giọng nói trầm thấp gọi mình, Nguyễn Chi Nghiên rụt rè đứng bên ngoài văn phòng bác sĩ với trang điểm lộn xộn, tuy đã sửa sang, những vẫn có thể thấy rằng cô ta đã khóc trước đó.
“Chị dâu, không phải em.” Cô ta như lấy hết can đảm, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ nói: “Em, em sẽ không làm tổn thương chị.” Trần Tử Huyên bắt gặp đôi con ngươi trong veo của cô ta, nhất thời, cô thật sự không phân biệt được thật giả. Trần Tử Huyên không nói với Nguyễn Chi Vũ về chuyện cô bị tấn công, nhưng anh vẫn nhìn ra một ít manh mối.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Sắc mặt cô có chút tái nhợt, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng vẫn có thể nhìn ra được, dường như trước đó đã rất sợ hãi.
“Vừa rồi khi ra ngoài em đã gặp Chi Nghiên.” Trần Tử Huyên không nói nhiều.
Nguyễn Chi Vũ cũng hơi ngạc nhiên: “Chi Nghiên?” Lời vừa nói ra, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, một bóng người quen thuộc vọt tới trước mặt, Giang Hoa Nhân tức giận nhìn con trai ở trên giường bệnh rồi sải bước lại gần: “Người vợ mà con cưới về, bây giờ ngay cả em chồng cũng dám bắt nạt luôn rồi, con còn muốn nuông chiều cô ta đến khi nào nữa? Đến cả người nhà cũng không quan tâm.”
Nguyễn Chi Nghiên luôn cúi gằm mặt đi theo sau lưng Giang Hoa Nhân, trông cô ta yếu ớt và sợ hãi, không dám nói chuyện.
Mặc dù thái độ của Nguyễn Chi Vũ đối với gia đình tương đối lạnh nhạt, nhưng đứa em gái tự kỷ này anh cũng kiên nhẫn và bao dung hơn.
Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Trần Tử Huyên nắm chặt đồng xu trong tay phải, cô rất nghiêm nghị, cô không trả lời anh, mà ngước nhìn Nguyễn Chi Nghiên.
Nguyễn Chi Vũ đến Nhật Bản thật sự là đi công tác, dị ứng của anh cũng đã đỡ nhiều sau khi uống thuốc giải mẫn cảm.
Anh sắp xếp sẵn một chiếc chuyên cơ để Giang Hoa Nhân, Nguyễn Chi Nghiên và Trần Tử Huyên cùng nhau trở về nhà.
“Em đi máy bay thương vụ với đồng nghiệp được rồi.” Giọng Trần Tử Huyên tức giận, cô quay lưng đi, không để cho Nguyễn Chi Vũ nói gì thêm.
Nguyễn Chi Vũ đã quen với tính tình nhỏ nhen này của cô, cau mày nhìn chằm chằm cô đang sải bước, muốn đuổi kịp cô, nhưng nhịn lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho một người, cử người bay cùng cô về nhà trên một chuyến bay.
“Đây chính là con gái của nhà họ Trần đấy.” Giang Hoa Nhân nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Nguyễn Chi Nghiên, nhìn Trần Tử Huyên tùy hứng rời khỏi, càng cảm thấy bất mãn với cô con dâu này.
“Mẹ, chị dâu, chị ấy…” Nguyễn Chi Nghiên chậm rãi nói.
Kết quả, Giang Hoa Nhân quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta: “Bị người ta bắt nạt cũng chỉ biết nhịn. Thật vô dụng, phải nhớ, con mới là cô chủ nhà họ Nguyễn.”
Vẻ mặt của Nguyễn Chi Nghiên sợ hãi, cô ta lập tức gục đầu xuống. Trần Tử Huyên gặp An Ninh và những người khác và cùng nhau đáp chuyến bay trở về.
“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ ở lại đây.” Phùng Dung Dung nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm. Bé Mập ghé vào tai Trần Tử Huyên, nhỏ giọng hỏi: “Cả đêm hôm qua cô không về khách sạn, cô chạy đi đâu vậy?” Bọn họ không lo cô gặp chuyện không hay, bởi vì tối hôm qua chính là Trần Tử Huyên rời đi, thể giới của người lớn, nghĩ đến một số giao dịch quyền lợi tiền bẩn, một nhóm người đi công tác, một người mất tích cả đêm, đặc biệt là Trần Tử Huyên tính cách dễ dãi, thực sự khiến người có thể liên tưởng rất nhiều.
Tâm trạng của Trần Tử Huyên không tốt, một ánh mắt cũng không thèm cho họ, cô nhắm mắt lại và dựa vào ghế một cách cáu kỉnh.
“Chúng ta cùng nhau đi công tác, cô nên cho chúng tôi biết cô đã đi đâu chứ?” Cô béo bất mãn lẩm bẩm khi thấy cô phớt lờ mình.
An Ninh nhìn Bé Heo nói nhỏ: “Cô ấy cả đêm không ngủ, đừng quấy rầy cô ấy.” Bé Heo kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tử Huyên, quả thực cô đã phờ phạc như thức cả đêm, cô ta tò mò lẩm bẩm: “Tối hôm qua cô ấy làm gì nhỉ? Bình thường, cô ấy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng mà.”
Trần Tử Huyên còn chưa ngủ, có thể nghe thấy An Ninh nói chuyện, khẽ mở mắt ra nhìn An Ninh, người phụ nữ này thật sự rất cẩn thận.