Công ty chào đón người mới sao… “Những người trong tập đoàn em không biết ai cả.”
Trần Tử Huyên có hơi ủ rũ đáp. Từ sau khi cô tốt nghiệp đại học đến nay cô vẫn chưa đi làm, cảm giác như mình đã thoát ly khỏi xã hội rồi vậy. “Em đúng là một người mù chữ mà.”
Suy nghĩ một lúc, cô lại vô cùng cảm khái ôm người đàn ông của mình kỳ kèo một chút, nói: “Nguyễn Chi Vũ, chờ em sinh con trai ra rồi em cũng muốn đi làm giống như Hạ Vân Lệ vậy…”
“Em muốn học để trở nên giỏi giang như Hạ Vân Lệ ấy à?”
Nguyễn Chi Vũ rũ mắt nhìn dáng vẻ mặt sa sút của cô, cười khẽ, có hơi không đồng ý, nói: “Trần Tử Huyên, đoán chừng cả đời này em cũng không học được đâu.”
“Anh đừng xem thường em, vợ của anh cũng tốt nghiệp trường nổi tiếng đấy nhé!”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy dáng vẻ căm phẫn của cô, dường như cô thật sự rất quyết tâm, anh suy nghĩ một lúc rồi lại nghiêm túc nói với cô: “Em không cần phải học theo cô ấy…”
Vừa mới nói còn chưa hết câu thì người giúp việc ở hành lang bên kia đã vội vã chạy về phía này, nói: “Cậu Chi Vũ, ông cụ đang đợi cậu trên xe.”
“Nguyễn Chi Vũ à, anh phải cố gắng kiếm tiền, vợ cùng con trai anh còn chờ anh nuôi đấy, nhanh lên một chút nào.”
Trần Tử Huyên đẩy anh một cái, để anh nhanh tay nhanh chân lên, tránh cho ông cụ phải sốt ruột chờ.
“Buổi tiệc chào đón nhân sự tôi sẽ phái xe đến đón em, không được phép không đến đấy, nghe chưa?” Trước khi Nguyễn Chi Vũ rời đi còn không quên cảnh cáo cô.
“Đã biết.”
Cô tiếp tục dựa người vào hàng rào bên cạnh hồ sen, nhìn bóng lưng của người đàn ông anh tuấn trước mặt đi xe, đáy lòng có hơi cảm khái.
Có người nói, sở dĩ xã hội hiện đại có nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ như vậy, một trong những nguyên nhân đó là vì trước kia những cặp vợ chồng sẽ cùng nhau làm việc, cùng nhau học tập, làm chuyện đồng án.
Mà những cặp vợ chồng thời hiện đại bây giờ chỉ có một người làm việc, bươn chải với thế giới xung quanh, người còn lại vẫn dậm chân tại chỗ không tiến lên. Vì vậy sinh ra chênh lệch, giữa hai người sẽ không cùng nằm trên một quỹ đạo.
Người đàn ông nhà mình quá ưu tú làm Trần Tử Huyên cũng có chút buồn.
Vốn ban đầu cô đối với tảng băng này không có cảm tình gì, chỉ là vì mang thai nên cưỡng ép kết hôn thêm lần nữa, cưỡng ép sinh con, coi như là một cuộc đổi chác đi.
Nhưng không biết từ lúc nào, cô bắt đầu có chút không bỏ được anh, không muốn rời xa anh. Từ từ bắt đầu lo lắng, sợ hãi khoảng cách cùng anh lớn dần, cô sẽ không thể đuổi kịp anh.
Heo con muốn xoay người: Trần Tử Huyên, có phải do mang thai nên cậu bị rối loạn tiết tố, thích suy nghĩ bậy bạ không.
Chu Tiểu Duy len lén nhắn tin Wechat nói chuyện phiếm với cô trong giờ làm việc. Mặc dù Mark rất ưu tý, tuy nhiên tính tình của anh ấy không phải là người sẽ ngoại tình đâu.
Cục cưng vô địch: Đời người dài như vậy, sao cậu biết tảng băng kia sẽ không phản bội cơ chứ. Tớ đương nhiên phải cảnh giác một chút.
Heo con muốn xoay người: Thôi đi, anh ấy cưới một mình cậu đã đủ phiền rồi… Hơn nữa cậu không thấy sao, cậu đem tên Wechat của sếp lớn nhà người ta sửa lại thành cái gì Tảng băng Nam Cực chó má như thế mà anh ấy cũng không nói một tiếng. Đồ chết bầm Trần Tử Huyên nhà cậu đừng cả ngày gieo họa lên khí chất cao quý đó của anh ấy có được không.
Trần Tử Huyên cảm thấy người phụ nữ này đã bị sắc đẹp làm mờ đôi mắt rồi, còn dám trọng sắc khinh bạn mà dạy dỗ cô nữa chứ.
Cục cưng vô địch: Nguyễn Chi Vũ không tốt như tưởng tượng của cậu đâu, lúc tức giận anh ấy rất hung dữ luôn.
Heo con muốn xoay người: Đó cũng là do người không xứng đáng làm vợ như cậu chọc tức anh ấy thôi, nếu người khác dám chọc giận anh ấy, đoán chừng ngay cả nhìn anh ấy cũng lười, trực tiếp đuổi cổ ra ngoài rồi.
Tuy nhiên, Chu Tiểu Duy suy nghĩ một chút, cô ấy thấy Trần Tử Huyên lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Ai bảo cô ấy gả cho Nguyễn Chi Vũ cơ chứ, may mắn hay không còn chưa biết được.
Heo con muốn xoay người: Hiếm khi thấy Mark chủ động mở miệng đưa cậu vào vòng tròn của anh ấy. Cậu nhất định phải cố gắng hòa hợp. Mang cậu đi giao thiệp đấy, cậu biết chứ? Những người như chúng ta muốn lăn lộn bên ngoài, mạng giao thiệp là điều vô giá. Buổi tiệc chào đón nhân sự này cậu nhất định phải đi.
Sau khi Trần Tử Huyên tâm sự với Chu Tiểu Duy xong, cô cảm thấy bạn học Chu không đáng tin cậy này nói chuyện cũng rất có lý. Cô lập tức ném điện thoại di động lên giường, bắt đầu chạy đến tìm trang phục thích hợp cho buổi tiệc tối nay.
5 giờ chiều, Nguyễn Chi Vũ sai người đưa cô tới quán bar Diễm Hỏa.
Có lẽ bởi vì cô đã từng chạy loạn ở nơi này rồi, cho nên lần này hai vệ sĩ đi theo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô trong trạng thái phòng bị, nhất định phải đưa cô lên lầu trên cùng mới yên tâm được.
Cô hẳn là đến sớm, hôm nay ông cụ Nguyễn trở về công ty, đoán chừng muốn mở hội nghị cổ đông. Thế nên lúc cô đến tầng trên cùng, bầu không khí rộng lớn nơi đây vắng ngắt.
Cô nhàm chán nhìn quanh bốn phía, phát hiện tầng trên cùng này có mấy cánh cửa an toàn. Nhân viên phục vụ của quán bar đang bày biện lại vị trí. Thức ăn tự phục vụ trông rất ngon. Tuy nhiên cô lại không hề đói, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên có một bóng người quen thuộc lao tới.
“Cẩn thận…”
Trần Tử Huyên phản ứng rất nhanh, mắt thấy người phụ nữ mang giày cao gót kia sắp ngã về phía trước, cô bèn theo bản năng đỡ đối phương.
Lực quán tính của đối phương nhào tới có hơi lớn, Trần Tử Huyên gần như phản xạ có điều kiện, cả người nhanh chóng khụy xuống, tay phải đồng thời chống xuống sàn nhà, không để mình ngã xuống.
“Cảm ơn.”
Rất nhanh người phụ nữ ở phía trước cũng phản ứng lại.
“Cô sao thế, Hạ Vân Lệ cô không sao chứ?”
Trần Tử Huyên nhìn thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, lui về sau một bước, hơn nữa khóe mắt hình như có vệt nước. Cô ta đã khóc sao?
Vẻ mặt Hạ Vân Lệ lúng túng, tự ý đứng lên, không khỏi giải thích: “Không có gì, vừa rồi hình như tôi có nhìn thấy một người quen. Tôi đuổi theo anh ấy, nhưng anh ấy không để ý tới tôi…”
Giọng nói của cô ta nhỏ dần, lúc cúi đầu xuống mới thấy Trần Tử Huyên vừa rồi vì đỡ cô ta mà hình như bên tay phải có bị chảy máu.
“Tay của cô…” Cô ta vừa mới mở miệng.
“Trần Tử Huyên!”
Bất chợt, một tiếng gầm hung dữ vang lên.
“Cô đang mang thai đấy, đừng có chạy loạn nữa. Cô muốn chết nhưng chúng tôi còn sống chưa đủ lâu đâu. Cô nằm trên mặt đất làm gì vậy, lỡ Chi Vũ lát nữa nhìn thấy…”
Lê Hướng Bắc mới vừa đi tới, nhìn thấy cô chật vật một tay chống lên sàn nhà lạnh băng, lập tức không khách khí dạy dỗ cô.
Mà khi anh ta đến gần, vừa nhìn thấy, sắc mặt càng thối hơn, nói: “Đồ chết bầm Trần Tử Huyên này, cô cố ý tới đây để gây chuyện với tôi đúng không?”
Còn không đợi Trần Tử Huyên mở miệng giải thích một câu, Lê Hướng Bắc đã nhíu chặt mày, xoay người hô to với quản lý của quán bar, nói: “Gọi một hộ lý tới đây.”
“Tôi không sao.”
“Trần Tử Huyên, tí nữa tốt nhất cô nên cầu trời cho Chi Vũ mù mắt không nhìn thấy đi!” Lê Hướng Bắc trừng mắt nhìn cô.
Trần Tử Huyên chột dạ, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Quản lý quán bar vội vàng xách hòm thuốc tới, dẫn Trần Tử Huyên vào một gian phòng bao, khử trùng băng bó lại vết thương trong lòng bàn tay phải của cô.
“Vừa rồi cô ấy chỉ là muốn đỡ tôi, bàn tay có lẽ bị đập nhẹ xuống nền đất thôi, không cần phải…” Hạ Vân Lệ nhìn Lê Hướng Bắc thế này, quả thực có hơi giật mình.
Cô ta bật cười, nói: “Không cần khoa trương như vậy chứ, chỉ là bị thương một tí xíu.”
“Bị thương một tí thôi ấy à.”
Lê Hướng Bắc trợn mắt nhìn về phía cửa ở bên trái, đau khổ ôm đầu nói: “Tiểu Lệ à, cô không biết đâu… Nguyễn Chi Vũ nếu thấy yêu nữ này bị thương một tí thôi là cậu ấy đã đau lòng muốn chết rồi.”1