Hôm nay Trần Tử Huyên dậy rất sớm, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, thậm chí còn chưa ăn sáng đã vội vàng đến một nơi mà cô rất không muốn đến: “An Lỗi, chủ nhiệm An có ở đây không?”
Hình như cô đến có hơi sớm, trời còn chưa sáng rõ, hầu hết các bác sĩ trong bệnh viện đều chưa đi làm.
Y tá trong phòng cấp cứu liếc nhìn cô, thấy cô không bị thương thì giọng điệu lạnh nhạt gạt cô ra: “Nếu cô muốn đi khám bệnh, xin mời đến bên tay phải đăng ký và xếp hàng trước, khoa cấp cứu chúng tôi không thể chọn bác sĩ.”
“Tôi có việc gấp muốn tìm An Lỗi.”
Y tá cảm thấy cô đang cố tình gây sự nên muốn đuổi cô đi: “Bệnh nhân nào cũng có việc gấp tìm bác sĩ, bác sĩ cũng là con người, cũng cần phải ăn ngủ, nếu không thì cũng không có sức khỏe để xem bệnh cho người bệnh.”
Thấy Trần Tử Huyên vẫn ngoan cố, cô y tá trực ca đêm có chút nóng nảy, tối sầm mặt lạ: “Chủ nhiệm An không làm việc ở khoa cấp cứu, nếu có việc thì cô có thể đến tòa nhà tổng hợp lúc tám giờ…”
An Lỗi ở bệnh viện cũng coi là có danh tiếng, loại bác sĩ giỏi được thuê từ nước ngoài về này không phải là người sẽ đúng giờ tới làm ở phòng cấp cứu.
Trần Tử Huyên sững sờ một lúc, sau đó lập tức phản bác lại: “Lần trước tôi rõ ràng thấy ông ta ở đây.”
“Vậy cô nhìn nhầm rồi, chủ nhiệm An không thuộc khoa cấp cứu.” Y tá không quan tâm đến cô nữa: “Chúng tôi rất bận, có rất nhiều bệnh nhân cần gặp bác sĩ khám bệnh thay thuốc, mời cô đi sang một bên.”
Trần Tử Huyên lùi lại vài bước, sau đó ngồi trên ghế sắt bên lối đi, vẻ mặt có chút đờ đẫn nhìn lên đồng hồ điện tử trên tường, mới 5h30 sáng, quả thực là quá sớm.
Nhưng lần trước bị bong gân mắt cá chân, rõ ràng là An Lỗi băng bó cho cô…
Ngày hôm qua cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Đường Duật với Mạc Cao, hình như An Lỗi đã cầm một USB có chứa video gì đó đi, cô không biết video kia là cái gì, bản thân An Lỗi cũng rất khả nghi, bây giờ ngay cả Đường Duật cũng đi khắp nơi tìm ông ta thì chắc chắn ông ta có vấn đề.
“Cô Trần, vết thương ở chân lần trước của cô không sao chứ?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, nhìn y tá thực tập mặc đồng phục màu hồng nhạt trước mặt: “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
Người bên kia có vẻ hơi ngượng ngùng cười cười: “Tôi nhận ra cô, lần trước chủ nhiệm An đã đích thân băng bó vết thương ở chân cho cô.” Cô y tá ngập ngừng nói thêm: “Còn nữa, hôm đó sau khi cô rời đi, người đàn ông đó đã quay lại tìm cô.”
'Người đàn ông đó' có lẽ là Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ trông rất đẹp đôi, những y tá ngày đó nhận ra bọn họ cũng không có gì lạ, cô y tá này còn cố ý xem tên cô.
“Cô và chủ nhiệm An có quan hệ gì sao? Bình thường ông ta không bao giờ xuống khoa cấp cứu, ông ta đã được cử đi nước ngoài, cô không biết sao?”. đam mỹ hài
An Lỗi được cử đi nước ngoài.
Trần Tử Huyên rời khỏi bệnh viện, đầu óc có chút hỗn loạn, cô y tá thực tập không có vẻ đang nói dối, cô không rõ An Lỗi có thực sự bị đưa ra nước ngoài hay không, nhưng chắc chắn ông ta không còn ở trong bệnh viện nữa.
Ai đã đưa ông ta đi?
Cô ngồi ở ghế đá ngoài tường bệnh viện cả buổi sáng, đầu óc bối rối, cảm thấy mình thật ngu dốt, đáng lẽ nên điều tra An Lỗi sớm hơn.
“Cô có hứng thú gia nhập vào công ty của chúng tôi không?”
Cô đi dọc theo con đường, đi bộ hai tiếng không thấy mệt, cô không ngừng suy nghĩ lung tung, khi đi đến quảng trường phía đông, một người phụ nữ cao lớn đột nhiên đưa cho cô một tờ rơi.
Trần Tử Huyên muốn đi thẳng nhưng người kia có vẻ rất kiên trì, đi theo cô một đoạn ngắn: “Cô ơi, dáng vẻ của cô rất thích hợp để trở thành người nổi tiếng trên mạng ở công ty chúng tôi. Hiện tại ngành người nổi tiếng trên mạng rất phổ biến, tôi đảm bảo cô có thể kiếm được nhiều tiền…”
“Tôi không có hứng thú với tiền.”
Nghe cô từ chối, người phụ nữ tò mò hỏi: “Cuộc sống không phải chỉ là kiếm tiền và tiêu tiền thôi sao, vậy cô sống để làm gì?”
Trần Tử Huyên cảm thấy câu hỏi của người phụ nữ này thực sự rất sâu xa, cô sống là vì cái gì.
Cô dừng lại và nhìn lại người phụ nữ: “Tôi cũng không biết.”
Cô thực sự không biết mình vẫn kiên trì sống tiếp là vì điều gì.
Trần Tử Huyên bối rối nhìn dòng người đi lại ở quảng trường phía đông, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống riêng, ai cũng có hạnh phúc riêng để theo đuổi, vậy còn cô thì sao, Trần Tử Huyên tự nở một nụ cười chua xót.
Người kia nhìn cô chằm chằm một hồi, hơi nhướng mày, đưa danh thiếp cho cô: “Tôi tên là Lucy, đây là danh thiếp của tôi, cô cất đi, có thể một ngày nào đó Cô Trần sẽ cần tôi.”
Người phụ nữ tên Lucy này trực tiếp dúi danh thiếp vào tay cô, Trần Tử Huyên không có phản ứng gì, người phụ nữ đã nhanh chóng bước đi.
“Sao người đó biết mình họ Trần?”
Trần Tử Huyên nhanh chóng nhìn lướt qua tấm danh thiếp bình thường này.
Trần Tử Huyên vô thức đuổi theo, nhưng khi cô vừa định chạy theo, một giọng nói quen thuộc từ hướng khác đã ngăn cô lại.
“Chị dâu!” Đó là Nguyễn Chi Nghiên.
Trần Tử Huyên rất bất ngờ, Nguyễn Chi Nghiên có vẻ rất hào hứng, giống như xa cách lâu ngày mới gặp, chạy tới ôm chầm lấy cô.
“Chị dâu, sao chị không về nhà?” Cô ấy trực tiếp hỏi.
Trần Tử Huyên bị ôm như vậy có chút không tự nhiên, thấy ánh mắt trong veo của cô ấy lại càng không biết phải trả lời như thế nào.
“Chi Nghiên, con đang làm gì vậy!”
Ở phía đối diện, một giọng nói u ám vang lên.
Nguyễn Chi Nghiên vô thức đứng thẳng người, sau đó quay đầu nhìn Giang Hoa Nhân ở bên kia đường, cô ấy lập tức thả Trần Tử Huyên ra và lùi lại một bước.
Mà người phụ nữ ở bên kia đường đi giày cao gót vội vàng chạy tới, Giang Hoa Nhân ra lệnh: “Đừng qua lại với những loại người không đứng đắn như vậy, mau tới chỗ mẹ!”
Trần Tử Huyên cúi đầu nhìn Nguyễn Chi Nghiên, cô ấy rụt rè bước đến chỗ Giang Hoa Nhân, không dám phản bác một lời.
Bình thường gặp mặt, Trần Tử Huyên dù có không muốn như thế nào thì cũng sẽ mở miệng gọi bà ta một tiếng “mẹ”, nhưng bây giờ cô lại không nói được, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt.
“Không ra cái gì.” Giang Hoa Nhân chưa bao giờ thích cô.
Trần Tử Huyên không muốn nói chuyện với bà ta, vì vậy cô xoay người rời đi, nhưng Giang Hoa Nhân lại không hiểu lòng người mà hét lên: “Mau ký vào thỏa thuận ly hôn này đi.”
“Chỉ là gà rừng, nghĩ mang thai là có thể trở thành phượng hoàng, cô chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút là biết loại người như cô không leo nổi vào nhà họ Nguyễn. Bây giờ con tôi không cần cô, tốt nhất cô đừng giở trò, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí…”
Giang Hoa Nhân luôn nói chuyện với cô như vậy, không biết cô đã làm gì mà đắc tội bà ta, cũng giống như trước đây, Trần Tử Huyên làm như không nghe thấy.
“Tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không, dừng lại, dừng lại cho tôi!”
Thấy cô phớt lờ mình, Giang Hoa Nhân lại to tiếng chửi bới.
“Bác gái, làm sao vậy?” Một bóng người khác chạy tới.
Trần Tử Huyên đã đi đến bên đường gọi taxi, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Hạ Vân Lệ, cô không nhịn được mà quay đầu lại, cô đang nghĩ nếu Hạ Vân Lệ là con dâu của nhà họ Nguyễn thì chắc hẳn mẹ của Nguyễn Chi Vũ sẽ rất hài lòng.
“Trần Tử Huyên, chắc cô không biết Chi Vũ biết chơi piano đâu nhỉ, từ khi còn nhỏ bác gái đã dạy anh ấy chơi piano, ngày hôm qua anh ấy đã đàn cho tôi nghe, anh ấy đàn rất hay, bây giờ nhà họ Nguyễn rất hòa thuận, mọi người đều rất vui vẻ, hy vọng cô đừng làm phiền anh ấy.”
Mỗi lời Hạ Vân Lệ nói đều đầy ẩn ý và châm biếm.
Trên mặt Trần Tử Huyên không có chút cảm xúc nào, cô vẫn im lặng, ngồi vào taxi rồi đóng mạnh cửa.
Xe nhanh chóng rời đi, cô nhìn ra cửa sổ xe.
Trước kia anh rất ghét đàn piano, bây giờ anh đã quên cô và những ký ức tuổi thơ tồi tệ đó, có lẽ đây cũng là một chuyện tốt.