“Lê Hướng Bắc, có phải anh đã biết anh ấy cũng sống ở đây không.” Trần Tử Huyên đột nhiên quay đầu lại, nghiến răng hét vào mặt anh ta.
Lê Hướng Bắc nhanh chóng thanh minh: “Về sau tôi mới biết, còn trước đây cậu ta ở đâu, tôi thật sự không biết gì.”
Ở Thành phố C được hơn nửa tháng, lâu không trở lại khiến nhà cửa lấm lem bụi đất, khe cửa dán đầy các tờ quảng cáo.
“Cô Trần, cô đã về đấy à?“ Người hàng xóm đối diện vừa mở cửa đã nhiệt tình chào hỏi.
Trần Tử Huyên đã lâu không sống ở căn hộ này, nhưng cô cũng từng náo loạn không ít nên hàng xóm trên dưới đều rất ấn tượng về cô.
Trần Tử Huyên không phải là người thân thiện, cô chỉ gật đầu lịch sự đáp lại đối phương. Nhưng vừa quay người lại, cô liếc mắt đã thấy Nguyễn Chi Vũ đang ở đây, sao anh không trở về căn hộ của mình.
Đang muốn đuổi người, bỗng dì hàng xóm kia ngạc nhiên hét lên: “Ồ, anh không phải là anh chàng đẹp trai ở phòng 502 sao?”
Nguyễn Chi Vũ mặc một bộ vest đen thể hiện khí chất tao nhã và điềm đạm, anh đứng ở đây, dù không lên tiếng nhưng vẫn vô cùng thu hút.
Người hàng xóm nhìn anh, sau đó quay sang Trần Tử Huyên, tò mò hỏi: “Vậy là hai người thực sự quen nhau, anh ấy là chồng của cô à?”
Trong đầu Trần Tử Huyên lập tức nhớ lại hành vi kinh thiên động địa của mình lần trước, cô đã hét lớn với những người hàng xóm này, tuyên bố anh là chồng cô. Quá xấu hổ, cô vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lê Hướng Bắc ra vẻ hóng chuyện: “Trần Tử Huyên đã nói gì với dì?”
Như thể cũng có chút tò mò, Nguyễn Chi Vũ đưa mắt nhìn về phía dì hàng xóm kia. “Cô Trần đột nhiên đi ra từ căn hộ phòng 502 trên lầu vào sáng hôm đó. Một số người nói rằng cô ấy xảy ra quan hệ nam nữ. Nhưng cô Trần nói với chúng tôi rằng người ở phòng 502 là chồng của cô ấy.”
Dì hàng xóm cười nói rôm rả với họ.
“Tôi tưởng cô ấy nói đùa, đã là vợ chồng thì tại sao người sống phía trên, người ở phía dưới? Vợ chồng là nên ở với nhau chứ.”
Trần Tử Huyên quên mất mình đã để chìa khóa ở đâu, nhất thời chưa tìm được. Còn Lê Hướng Bắc và những người hàng xóm của cô vẫn đang vui vẻ nói chuyện phiếm.
“Có một anh chàng nhân viên bảo vệ trong chung cư này để ý đến cô Trần.Vào lúc tuần tra thường cố ý ghé qua đây xem cô ấy đã trở lại chưa.”
Lê Hướng Bắc đột nhiên hưng phấn: “Anh chàng nào?”
“Chính là cháu của ông Trần trong tiểu khu của chúng tôi, hoàn cảnh gia đình ổn định, tính tình cũng rất tốt.”
Lê Hướng Bắc nhìn về phía Trần Tử Huyên với ánh mắt mập mờ: “Ồ, cô cũng có người theo đuổi cơ đấy.”
Trần Tử Huyên thấy anh ta thật phiền phức, lại nhìn người đàn ông phía sau, Nguyễn Chi Vũ không có phản ứng gì. Cuối cùng cô cũng tìm được chìa khóa căn hộ, nhanh chóng mở cửa rồi đẩy Lê Hướng Bắc vào nhà một cách ngượng ngùng.
Đang định đóng cửa, người hàng xóm dường như chợt nhớ ra điều gì đó, lo lắng hét lên với cô: “Cô Trâdn, có điều này tôi suýt quên nói với cô. Tuần trước, chủ nhà có đến gặp cô nhưng anh ta nói rằng điện thoại di động của cô không gọi được. Anh ta bảo tôi nhắn cô liên lạc lại với anh ta ngay khi cô quay lại.”
Trần Tử Huyên không biết vị chủ nhà keo kiệt kia có việc gì, có lẽ anh ta muốn tăng giá thuê nhà.
“Cảm ơn, tôi sẽ sớm gọi lại cho anh ta.”
Trong khi nói chuyện, cô xem qua danh bạ điện thoại di động, bỏ qua những cuộc gọi nhỡ trước đó và tự nhủ: “Cũng đúng lúc để trả phòng.”
“Cô Trần, cô muốn trả phòng sao?”
“Cô không sống ở đây nữa à?”
Bà cô hàng xóm có vẻ rất quan tâm đến cuộc sống riêng tư của Trần Tử Huyên, nhất là khi có hai người đàn ông đẹp trai xuất chúng như vậy thường xuyên lui tới, lại không giống người xấu, nhất định là người có tiền.
Trần Tử Huyên sợ nhất là nhiệt tình thái quá, hồi lâu mới giật mình trả lời: “Đúng vậy, tôi phải về nhà.”
“Nhà của cô ở đâu, Thành phố A hay về quê lập nghiệp?” Dì hàng xóm không có ác ý, nhiệt tình hỏi thêm vài câu, Trần Tử Huyên chỉ nở một nụ cười ngượng nghịu.
Dì hàng xóm cũng nhận thấy mình quản quá nhiều, vội nói: “Ở bên ngoài mướn phòng không tốt bằng sống ở nhà.”
Rồi vẫy tay đi xuống lầu.
Trần Tử Huyên thực sự không biết phải trả lời như thế nào, cô luôn cảm thấy mình không có nhà.
Trong khi cô đang đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình thi Lê Hướng Bắc đã phá tung cả căn nhà, làm vỡ vài tách trà thủy tinh phát ra tiếng loảng xoảng.
“Mau đền tiền.” Cô vội bước vào nhà, giận dữ mắng anh ta.
“Chỉ là làm vỡ vài tách trà, đáng giá bao nhiêu chứ?”
Lê Hướng Bắc tỏ vẻ khinh thường, chán ghét nhìn xung quanh căn hộ nhỏ này: “Tôi thật sự không hiểu tại sao ngay từ đầu cô lại thuê cái nơi tồi tàn này?”
Trần Tử Huyên cầm cây chổi ném anh ta: “Quét sạch hết những mảnh thủy tinh này cho tôi.”
Nửa tháng cô không về, đồ đạc trong nhà vẫn như trước.
Trần Tử Huyên vội vàng mở rèm cửa sổ ra để ánh nắng tràn vào, khiến căn hộ thêm ấm áp.
Thực ra cô cảm thấy phụ nữ hiện đại chỉ cần ổn định thu nhập kinh tế là có thể sống cuộc sống độc thân một cách dễ dàng, ở căn hộ của riêng mình muốn làm gì cũng được, tự do tự tại.
Có thể là do tần suất xuất hiện của Nguyễn Chi Vũ trong cuộc sống của cô quá ít nên gần đây cô gần như ngó lơ anh. Cô đã học được cách phớt lờ sự tồn tại và tầm ảnh hưởng của anh. Ngay cả khi Nguyễn Chi Vũ bước vào nhà, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Có Lê Hướng Bắc ở đây, Trần Tử Huyên không sợ bị lúng túng, cô thực sự không biết làm thế nào để nói chuyện bình thường với Nguyễn Chi Vũ, cô từ chối suy nghĩ về một số vấn đề phức tạp trong tình yêu.
Nguyễn Chi Vũ không phản ứng trước sự lạnh nhạt của cô. Anh biết rõ vị trí căn hộ này nên trực tiếp lấy ấm điện đun nước, sau đó lấy một bộ ấm chén mới và một ấm trà đen bằng sứ ra khỏi tủ bếp.
Nước sôi ùng ục, Nguyễn Chi Vũ chậm rãi pha trà.
Bây giờ đang là đầu tháng Giêng, Thành phố A vẫn còn rất lạnh, cộng thêm vừa đi máy bay mệt lử, trong phòng đột nhiên có mùi trà, hơi ấm lan tỏa trong không khí mang theo hơi nóng khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lê Hướng Bắc lau sạch mảnh kính vỡ trên sàn, rửa tay, lập tức cúi người uống trà. Trần Tử Huyên đứng trước cửa phòng ngủ nhìn hai người đàn ông đang mùi mẫn uống trà thật thoải mái, như thể đây là nhà của mình. Nguyễn Chi Vũ đột nhiên quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, như muốn gọi cô đến bên cạnh.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên căng thẳng không đáp lại.
Lê Hướng Bắc căng cổ hét lớn với cô: “Trần Tử Huyên, cô mua loại trà đen này ở đâu vậy? Rất ngon đấy.”
“Tôi nhờ một người bạn mua hộ, đắt lắm, đừng để lâu.” Nếu là Lê Hướng Bắc, Trần Tử Huyên có thể cư xử một cách tự nhiên, cô vốn là một người kén ăn và thích uống trà đen.
Chỉ là cô không ngờ rằng Nguyễn Chi Vũ đột nhiên nói: “Còn có rất nhiều ở nhà.” Giọng anh đầy trầm ấm, có chút nam tính mà lạnh lùng, xa cách, người khác không thể có được khí chất ấy của anh. Anh từ nhỏ lớn lên tại nhà họ Nguyễn, bẩm sinh mị lực hấp dẫn, mê hoặc mọi người.
Trần Tử Huyên thừa nhận rằng mình có chút thất thần. Đặc biệt là khi anh nói một cách tự nhiên như vậy, nhà của anh dường như cũng là nhà của cô.
Trước đây một thời gian anh đã từng ghẻ lạnh cô khiến cô dần quen với cuộc sống không có anh, rồi đột nhiên anh lại xuất hiện… Dựa vào cái gì mà anh muốn cô đến là đến, muốn đi là đi.
Càng nghĩ Trần Tử Huyên càng tức giận.
“Đi, đi hết đi, đừng để tôi nhìn thấy các người, tôi cần phải ra ngoài.” Cô lập tức đen mặt, hung hăng đuổi người.
Nguyễn Chi Vũ đứng dậy rất hợp tác đi về phía cửa dưới ánh mắt giận dữ của cô, Lê Hướng Bắc do dự một lúc rồi cũng vội vã ra ngoài.
Nếu Trần Tử Huyên mất bình tĩnh, có nghĩa là cô không sao, cô yên lặng còn đáng sợ hơn.
Trần Tử Huyên thực sự vẫn ổn, cô rất tức giận vì Nguyễn Chi Vũ giả vờ mất trí và lừa dối cô. Nếu chỉ có chuyện này, cô vẫn sẽ tha thứ cho anh, nhưng động một chút là muốn ly hôn vĩnh viễn không gặp lại thì đừng hòng, những chuyện như vậy khiến cô không chấp nhận ngay được.
Cô muốn ở một mình vài ngày, rồi mới tính đến chuyện tha thứ cho anh.
Nhưng có lẽ ông trời muốn chống lại cô, ngăn không cho cô được bình yên.
“Tại sao chiếc USB này lại ở đây?”
Khi Nguyễn Chi Vũ chuẩn bị ra khỏi cửa thì phát hiện ở góc tủ TV có một chiếc USB nhỏ màu đen rất khó thấy. Anh có vẻ rất ngạc nhiên, khuôn mặt trở nên dữ tợn: “Ai đưa nó cho em vậy?”
Đầu óc Trần Tử Huyên bỗng chốc đờ đẫn không phản ứng kịp, cô nhìn chằm chằm vào chiếc USB không rõ nguồn gốc kia.