“Chúng ta tới bên kia ngồi một lát trước.” Một đường đi ra khỏi đại sảnh yến tiệc của nhà họ Đường, đã vào chín giờ đêm, gió đêm thổi tới có chút cảm giác mát lạnh.
Màn đêm đột ngột xuất hiện trái ngược hoàn toàn với ánh đèn sáng như ngọc đằng sau, mới vừa bước nửa bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Đường, tầm mắt từ sáng dần chuyển sang tối, tiếng hòa tấu đàn vi-ô-lông cũng bé dần.
… Rời xa thế tục ồn ào đầy những tiếng ton hót bợ đỡ trong yến tiệc, lòng cũng dần trở nên bình yên theo màn đêm tĩnh lặng.
Trần Tử Huyên đứng ở trước cửa lớn nhà họ Đường, nhìn xung quanh, hai bên trái phải là vườn hoa, bãi đỗ xe ở phía sau biệt thự nhà họ Đường.
Nhà họ Đường cố ý tổ chức buổi sinh nhật này cho long trọng, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều khách quý nhân vật nổi tiếng thương chính giới, có vài xe thậm chí còn dừng ở bên ngoài tường, đường xá xung quanh trông có vẻ chật chội.
Đám người Trần Tử Huyên muốn rời đi, cũng cần phải chờ một lát để cho vệ sĩ đi trước đánh xe.
“Ao bên kia có mấy chiếc ghế đá, chúng ta đến bên đó một lát.”
Trần Tử Huyên nghĩ dù sao cũng phải đợi, nhất thời nổi lên hứng thú, buông tay Nguyễn Chi Vũ ra, một mình kích động đi thẳng đến bên phải phía sau biệt thự nhà họ Đường.
Cô tò mò nhìn từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh, bỗng nhiên nghĩ đến một vài chuyện xưa, cất cao giọng nói: “Đúng rồi, phía sau hòn non bộ có trồng hai cây dưa hami, năm nay không biết có quả không nữa…”
Có vẻ như tâm trạng của cô đã trở nên thoải mái vui vẻ.
Nguyễn Chi Vũ nhíu mày đuổi theo cô.
Nhà họ Đường cũng không rộng lớn như nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn thì quá lớn, chỉ một góc áo sen của nhà họ Nguyễn cũng bị Trần Tử Huyên chê bai nói là có thể làm cảnh chụp phim kinh dị, mà nơi này, có vẻ như cô cực kỳ thích…
Cô rất quen thuộc đối với nhà họ Đường.
Nguyễn Chi Vũ dừng bước, vừa lúc anh đứng ở dưới một ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt anh dừng trên người phụ nữ phía trước, đáy mắt càng thêm nghi ngờ…
“Trần Tử Huyên, cô ngồi xổm ở đó khẩy thứ gì vậy?”
Lê Hướng Bắc tò mò cũng đi theo bọn họ, nhìn thấy động tác lén lút kia của Trần Tử Huyên, thật sự không nhịn được mà châm chọc.
Cô khom lưng, ngồi xổm ở trước đám dây mây sau núi giả hào hứng gảy lung tung: “Chờ tôi một chút, chờ tôi một chút…”
Nhưng chỉ chốc lát sau, Trần Tử Huyên ngẩng đầu ra khỏi đám dây mây hỗn loạn, cô đen mặt, bực mình mắng mỏ trong vườn hoa yên tĩnh.
“Khốn nạn, hại chết cây dưa hami của tôi rồi!”
Mùa hạ là mùa thu hoạch của dưa hami, tuy Trần Tử Huyên kiêng ăn, nhưng cô thích ăn dưa và các loại trái cây, cô đã từng mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hưng phấn mà chôn hai cây dưa leo tại vườn hoa sau nhà họ Đường, để cho nó lén lút sinh trưởng lớn mạnh.
Khoảng thời gian đó cô rất chăm chỉ chạy tới chạy lui đến nhà họ Đường, chú họ Đường Duật là Mạc Cao còn cả ngày bắt nạt cô, nói cho dù nó có ra quả, cũng không phải trái cây ngon lành gì.
Trên thực tế khí hậu không thích hợp, đến quả còn không ra, chỉ nở một ít hoa, cô mất hứng mấy ngày, không lâu sau đó Đường Duật cầm trái dưa lớn cỡ bàn tay đặt trên tay cô.
Đường Duật không quá thích nói, thế nhưng lại giải thích một hồi với cô, đại khái là ban đầu nó có ra một quả dưa non, nhưng lại bị con chuột chết tiệt vừa lúc cắn đứt rễ mầm, nó không thể sống nổi.
Khi đó không biết có phải là do còn nhỏ tuổi hay không, có lẽ là ở sâu trong nội tâm có thứ cảm xúc nào đó, giống như có vài thứ đã định sẵn là một bi kịch, mà cô thì sợ bi kịch, nhìn đoạn dây mây cho ra quả dưa non kia, chẳng hiểu sao cô lại khóc nấc lên, khóc đến mức không thể vãn hồi, lúc ấy khiến Đường Duật sợ tới mức thân thể thẳng băng, không biết phải làm sao.
“Trần Tử Huyên, hình như cô rất quen thuộc với nhà họ Đường…”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ thay đổi phức tạp, lần này ngay cả cậu chủ Lê không nhạy bén lắm cũng trầm giọng hỏi một câu.
Trần Tử Huyên không nên quen thuộc với nhà họ Đường như vậy.
Theo bọn họ biết, nhà họ Trần ở thành phố C và nhà họ Đường ở thành phố F không có bất cứ giao tình nào, trên phương diện làm ăn cũng không có qua lại, mà vừa rồi Mạc Cao lại nói mấy lời chẳng hiểu ra làm sao, khó tránh khỏi sẽ khiến tâm phiền ý loạn, lại nhìn biểu hiện hiện tại của Trần Tử Huyên, anh ta bỗng thấy phiền não bất an.
“Lúc tôi còn nhỏ thường xuyên lén chạy tới nơi này.” Cô nói rất thẳng thắn.
Lê Hướng Bắc không quá tin: “Trần Tử Huyên, cô cũng khó nuôi quá đấy, cô cả ngày chạy loạn, tuổi còn nhỏ nhưng đã từ xa chạy tới thành phố F làm gì?”
Trần Tử Huyên không trả lời, bởi vì cô vừa mới vỗ cỏ dại trên người, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô cực kỳ nóng bỏng, mang chút ngờ vực vô căn cứ.
Cô nhất thời giật mình, không rõ vẻ phiền não hiện tại trên khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ.
Vừa lúc vệ sĩ chạy tới, nói xe đã dừng chờ bên ngoài cổng sắt nhà họ Đường.
Đèn đường ở vườn hoa sau nhà họ Đường mờ nhạt, Trần Tử Huyên không lưu tâm nghiêng đầu, không nhìn thẳng anh.
Nguyễn Chi Vũ cũng không nói gì, giống như bình thường đi đến bên cạnh cô, tay phải cực kỳ tự nhiên ôm eo cô, dẫn cô đi dọc theo con đường nhỏ đi ra ngoài.
Trần Tử Huyên cũng cực kỳ an phận đi theo bước chân anh, chỉ là lần này, cô cảm giác được bàn tay dừng lại trên eo cô của Nguyễn Chi Vũ có hơi dùng sức.
Vệ sĩ đã mở cửa xe chờ bọn họ, có vài người bạn từng có tiếp xúc trong giới kinh doanh trưng ra khuôn mặt tươi cười, chúc một câu thuận buồm xuôi gió, Nguyễn Chi Vũ vẫn không có quá nhiều biểu cảm đối với những người này như trước kia.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Nguyễn Chi Vũ từng nói, chuyện của anh, cô không thích hợp can thiệp.
Như thế đối với cô mà nói, nhà họ Đường, cùng với cái tên Đường Duật này, chính là bí mật nơi đáy lòng cô, cô không quá muốn nhắc tới với những người khác.
Hơn nữa lần trước Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên phái người đến khách sạn tra xét, cũng không xác định được anh và Đường Duật có quan hệ gì, cô thừa nhận mình muốn che chở cho Đường Duật. Đường Duật và Nguyễn Chi Vũ khác nhau, Nguyễn Chi Vũ là cháu trai duy nhất uy danh hiển hách của nhà họ Nguyễn, vừa sinh ra đã là thiên chi kiều tử, anh tuyệt đối có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nhưng Đường Duật chỉ là một đứa con riêng, lại còn thường xuyên bị cười nhạo là tên ngốc, những người đó vẫn luôn thích bắt nạt anh, cướp đi tất cả của anh.
“Đám người nhà họ Đường thật không biết xấu hổ, rõ ràng đã ký văn thư rồi mà lại lật lọng.”
Trần Tử Huyên thật sự tức giận, nhất là sau khi ngồi vào trong xe. Xe vững vàng rời đi, Nguyễn Chi Vũ tiếp điện thoại của Hạ Vân Lệ: “Đường Duật không ở nhà họ Đường”, người phụ nữ bên kia điện thoại đang giả mù sa mưa hỏi một chút về chuyện của Đường Duật.
Cô lườm Nguyễn Chi Vũ đang cầm di động một cái, rất không hài lòng mà mắng một câu: “Cả đám đều không có lòng tốt, cũng không biết trong hồ lô kia của Hạ Vân Lệ đang bán thuốc gì, giả dối, giả dối, chỉ biết giả dối!”
Đêm nay cô thấy cái đức hạnh ngạo mạn kia của mẹ con nhà bà Đường, lại nhớ tới người phụ nữ phách lỗi Hạ Vân Lệ kia, thật sự cực kỳ khó chịu.
Lê Hướng Bắc không nhịn được mà ho khan, cứ có cảm giác đêm nay cô cực kỳ xúc động: “Trần Tử Huyên. cô đang mang thai nội tiết tố mất cân đối nhỉ, có gì cứ việc nói thẳng, đừng có giở cái giọng quái đản đó ra.”
“Tôi nói này, tôi nói các anh cũng không tin, nhưng tôi vẫn phải nói, Hạ Vân Lệ không thể nào là bạn gái Đường Duật, các anh tin không?”
Trên mặt Lê Hướng Bắc là vẻ ngạc nhiên.
Trần Tử Huyên nói xong, quay đầu bực mình nhìn cửa kính xe, cũng không thèm phản ứng với Lê Hướng Bắc nữa.
Nguyễn Chi Vũ cúp điện thoại di động, cụp mắt, ánh mắt dừng trên người cô, tham gia yến tiệc nhà họ Đường, rõ ràng bữa tiệc cũng gần kết thúc nhưng có một số việc, giống như mới vừa mở màn.
Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, tâm phiền ý loạn.
Xe chạy về phía trước nhanh mà vững chắc, rất nhanh đã biến mất ở trong đêm tối…
“Cô ta đã đi rồi…”
Đêm yên tĩnh, tại một góc nơi ánh đèn khó có thể chiếu đến, có hai bóng đen đang đứng, trong đó có một người đàn ông mập mạp, oán hận mắng: “Cô ta mang thai con của Nguyễn Chi Vũ!”
Đã vào cuối hạ đầu thu, gió đêm có hơi lớn thổi đến khiến cho cành cây ngọn cỏ tại vườn hoa sau nhà họ Đường thoáng lay động.
Bóng dáng cao lớn đứng ở sau hòn non bộ, ngón tay thon dài trắng nõn, khẽ vỗ về một gốc dưa leo vàng úa, ánh mắt kia lại không chớp nhìn hướng cửa lớn nhà họ Đường, đuổi theo bóng xe đã đi xa.
Trong đêm tối này, đôi mắt xanh lam thâm thúy có vẻ đặc biệt quỷ dị.