Trong bóng đêm, xảy ra một sự việc kỳ thú mà ít ai để ý đến.
Hiếm có một lần hai vợ chồng được cùng nhau “tha hương” nơi đất khách quê người lại được hưởng thụ thế này, vậy nên Trần Tử Huyên kéo Nguyễn Chi Vũ càn quét từng gian hàng ăn nơi đây, nhưng dạ dày Nguyễn Chi Vũh bỗng nhiên không khỏe, vào bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói rằng bị dị ứng thực phẩm, nhất định phải ở lại viện truyền nước.
Điều này thật “hãnh diện”!
“Nguyễn Chi Vũ, lần trước anh dị ứng xoài, lần này dị ứng cái gì bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, ài ài, dạ dày của người giàu thật bị chiều hư mà.” Trần Tử Huyên miệng nói lời trêu chọc nhưng mặt lại nghiêm nghị, cưỡng chế Nguyễn Chi Vũ phải nằm im trên giường bệnh để truyền nước.
Đương nhiên tay cô cũng không rảnh rỗi, đăng một tin trong vòng bạn bè, thử xem sau này ai còn dám nói cô là kén ăn.
Nguyễn Chi Vũ vốn cảm thấy mình không có vấn đề gì, không định nằm viện nhưng không có cách nào thuyết phục được Trần Tử Huyên nên đành ngoan ngoãn thay đồng phục, nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trần Tử Huyên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh đóng kín hai mắt, ngũ quan tinh xảo, sắc mặt tái hơn so với bình thường.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô nhỏ giọng gọi.
Vừa nghe được cô goi, hai mắt Nguyễn Chi Vũ chậm rãi mở ra.
Vì cơ thể không được khỏe nên phản ứng cũng chậm chạp hơn so với ngày thường.
Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ thế này rất thú vị, trong lòng không hiểu sao xuất hiện một cảm giác sung sướng đến khó hiểu, cô thân mật kề sát đầu mình vào đầu anh, tay phải còn gảy gảy những lọn tóc ngắn của anh, dịu dàng nói: “Em đi lấy chút nước ấm, tiện đi xuống siêu thị mini dưới kia, anh muốn ăn gì?”
Còn ăn nữa? Nguyễn Chi Vũ cất giọng điệu giả bộ giận dỗi, khàn khàn nói: “Lần sau đồ mà em đưa tới, không biết rõ nguyên liệu của nó là gì anh chắc chắn sẽ không bị em lừa dối mà ăn vào bụng đâu.”
Trần Tử Huyên lập tức giở giọng thề thốt: “Lần này em nhất định sẽ mua cháo hoa, đơn giản, rất rõ ràng nguyên liệu, tuyệt đối là an toàn!” Thấy bộ dạng đáng thương khi bị bệnh của Nguyễn Chi Vũ, trong lòng cô bỗng nhiên xúc động tiến tới ôm lấy anh, rồi hôn nhẹ lên trán.
Nguyễn Chi Vũ đang đầu óc mê mang, bị cô đột nhiên ôm hôn, cảm giác quả thật giống như được cưng chiều mà lo sợ.
Trần Tử Huyên nở nụ cười sáng lạn, cố ý nói: “Anh không cần lo lắng, bây giờ chúng ta đang tha hương nơi đất khách quê người, em chắc chắn sẽ không bỏ anh ở đây một mình đâu, anh cứ an tâm ở đây chờ em quay lại, em sẽ nhanh chóng trở về.” An ủi Nguyễn Chi Vũ xong, Trần Tử Huyên cười vui vẻ cầm theo phích nước nóng, vẫy tay rời đi.
Nguyễn Chi Vũ nhìn theo bóng lưng cô, nhịn không được mà nở nụ cười.
Ngay khi Trần Tử Huyên mở cửa phòng bệnh ra thì có hai người phụ nữ bản địa cầm theo túi lớn túi nhỏ đồ dùng cá nhân, tay khác cầm theo một túi hoa quả đi tới, đúng lúc tới cửa thì túi bọc hoa quả bị rách, những quả táo lăn đầy trên đất khiến cho Trần Tử Huyên suýt nữa giẫm vào.
“Cẩn thận!” Vừa thấy một màn ngoài cửa, Nguyễn Chi Vũ lập tức từ giường bệnh bật dậy, nhổ ống truyền nước ở tay ra rồi lao đến đỡ lưng cô.
Trần Tử Huyên nghiêng đầu nhìn anh, đen mặt nói: “Anh quay lại nằm xuống giường đi”
“Thật sự xin lỗi cô.”
Cô ấn chuông báo cho nhân viên y tế, một lát sau y tá đến và cắm lại mũi truyền nước cho Nguyễn Chi Vũ, mà mấy người phụ nữ vừa rồi cũng chân thành xin lỗi cô.
“Không sao, không sao đâu ạ.” Điều này làm cho Trần Tử Huyên không biết phải làm sao, rõ ràng người ra chỉ không may làm rơi hoa quả ra, chẳng biết tại sao Nguyễn Chi Vũ lại tự nhiên lao ra.
Người phụ nữ này cũng đến thăm người bệnh nên nhanh chóng đi vào.
Nguyễn Chi Vũ chỉ là bị dị ứng phải truyền nước nên hai người cũng không yêu cầu phòng vip, mà nằm giường bên cạnh Nguyễn Chi Vũ là một người đàn ông trung niên người Nhật, trông có vẻ trung thực, người phụ nữ vừa rồi chính là vợ của ông ấy. Nguyễn Chi Vũ cũng chỉ nằm đó mà không nói gì, nhưng khí thế của anh quá mạnh, chỉ hơi liếc nhìn đã thấy lạnh lùng như đá.
Khả năng người phụ nữ kia nhìn dáng vẻ của Nguyễn Chi Vũ cảm thấy anh không phải dễ chọc nên cứ xin lỗi không ngớt, đến cả người đàn ông vẫn còn yếu phải nằm trên giường kia cũng gắng gượng đứng dậy để cúi đầu xin lỗi.
Cuối cùng Trần Tử Huyên phải dùng tiếng Nhật sứt sẹo của mình bất đắc dĩ nói không sao cả, liếc nhìn người đàn ông nhà mình, cô lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn muốn xin lỗi ngược lại hai người mới đúng, để người này cùng phòng bệnh với nhà người khác quả đúng là tai họa.
Nguyễn Chi Vũ truyền nước xong cũng tốn mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng không khí trong phòng bệnh này cứ ngột ngạt vô cùng, dù gì cũng cùng chung phòng bệnh không thể cứ như vậy được, nên Trần Tử Huyên mang theo nụ cười thân thiện hỏi hai người.
“Hai người có muốn gọt táo không, tôi giúp cho.” Đôi vợ chồng bên cạnh đã lo lắng đến mức quên luôn mang theo dao gọt táo, quả táo lại rất lớn, gặm luôn thì cũng không tiện.
Trần Tử Huyên nhận lấy quả táo, hai tay cô dùng lực tách quả táo ra, táo rất giòn thế nên dễ dàng chia thành hai nửa, sau đó lại đưa tới trước mặt hai người.
Hai vợ chồng mặt đầy ngạc nhiên nhìn cô sau đó lập tức mỉm cười, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Trần Tử Huyên lại dụng tiếng Anh hỏi hai người có muốn lấy nước ấm không, bởi vì cô định xuống lầu mua cháo cùng một ít bánh nên thuận tiện hỏi xem họ có muốn mua thứ gì không.
Chỉ thấy hai người họ lắc đầu rồi đáp lại cô bằng một câu tiếng Nhật.
“Bọn họ nói bên ngoài rất lạnh, khuyên em mặc thêm áo khoác rồi mới đi.” Lúc này Nguyễn Chi Vũ mới chậm rãi mở miệng, anh liếc nhìn hai người giường bên cạnh một cái, thái độ vẫn lạnh lùng như trước.
Trần Tử Huyên lấy thêm áo khoác của mình rồi khoác ra ngoài, lúc này cô bỗng nhớ tới đồng tiền xu kỳ lạ trong túi của mình, nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định về thì kể cho Nguyễn Chi Vũ sau.
Trước khi đi cô không quên nhấn mạnh với Nguyễn Chi Vũ: “Đừng có dọa người khác đấy.” Nói xong cô lại cầm theo phích nước đi ra ngoài. Trần Tử Huyên đi tới nơi quy định, đun một phích nước nóng rồi quay người đi tới chỗ thang máy, cô định xuống lầu mua xong cháo rồi quay lại lấy nước nóng sau.
Vừa đi cô bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, phải công nhận, Nhật Bản vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ như trở thành thói quen của tất cả mọi người rồi, đồ vật ở bất cứ đâu đều sạch sẽ, ngăn nắp.
Bỗng nhiên tính tò mò hiếu kỳ của cô nổi lên, Trần Tử Huyên đi tới cửa kính của một chiếc cửa sổ lớn, đưa tay sờ sờ lên trên đó, quả nhiên không dính một hạt bụi nào.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa.
“Cẩn thận bên trái cô!” Một giọng nói mơ hồ, có hơi ma mị vang lên.
Trần Tử Huyên cũng không biết thanh âm này từ đâu truyền tới nhưng theo bản năng nghiêng người nhìn về phía bên trái mình.
Mà khi cô vừa nhìn về phía này, cánh cửa phòng để đồ bỗng nhiên kêu rầm một tiếng, một người từ trong đó lao ra.
Người nó như phát cuồng lao về phía chỗ cô, trong tay còn giơ lên ống kim tiêm nhọn hoắt đang hướng thẳng lồng ngực bên trái của Trần Tử Huyên, mạnh mẽ đâm tới.
“Trời ạ, người này làm gì vậy?“ Trong hành lang có một vị bác sĩ thất thanh hô lên.
Mà khi người kia đang lao tới, đầu óc Trần Tử Huyên bỗng trở nên hỗn loạn, mọi thứ xảy ra quá đột ngột. Cả người cô bị lực đẩy ngã nhào ra, chật vật ngồi trên đất, lồng ngực đau nhói, sau lưng còn va phải góc tường nhô ra, đau tới mức không đứng dậy nổi.
Người bác sĩ kia vội vàng chạy tới chỗ cô.
Tầm mắt Trần Tử Huyên vẫn còn mông lung, không nhìn rõ người đi tới.
Bác sĩ lên tiếng hỏi thăm tình hình của cô ra sao, nhưng cô lại không hiểu tiếng Nhật.
Bác sĩ đỡ cô dậy, nhìn thấy bóng người kia chạy xuống cầu thang, cô lập tức vung tay đuổi theo.
“Thưa cô, hiện tại cô không thể chạy được đâu.” Bác sĩ thấy bộ dạng cô vẫn còn muốn đuổi theo người kia thì bị dọa tới mức luống cuống mà lớn tiếng la lên.
“Dừng lại, thưa cô, trên người cô có vết thương, kim tiêm, nếu như nó làm ngực cô nhiễm trùng thì rất có thể gây nguy hiểm tới tính mạng, lập tức đứng lại đi.”
Trần Tử Huyên hổn hến đuổi theo người kia, đuổi tới cửa thoát hiểm thì nghe thấy có tiếng bước chân ở phía trước, cô biết người kia ngay ở đằng trước rồi, cô dù có liều mạng cũng phải túm được tên kia.
Nhưng cô lại chậm một bước, cửa thoát hiểm nặng nề đóng lại ngay trước mặt.
Bước chân Trần Tử Huyên vì thế mà cũng chậm lại, hô hấp của cô dồn dập, gấp gáp, nhưng dần dần trở nên kinh ngạc, đơ người: “Chi Nghiên?”
Trần Tử Huyên không dám tin tưởng vào mắt mình, cô thấy Nguyễn Chi Nghiên chật vật ngã ngồi ở trước cửa thoát hiểm, cô ta ngồi trên đất, hai tay ôm gối khóc nức nở, cả người co rúm, run lên bần bật tựa như vô cùng sợ hãi.
“Chi Nghiên, tại sao em lại ở đây?” Nguyễn Chi Nghiên không trả lời cô mà cứ ngồi đó khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ đẫm nước, lúc nhìn thấy cô vẫn cứ khóc mãi.
Mấy vị bác sĩ cùng y tá cũng vội vàng chạy về bên này, lúc nhìn thấy Trần Tử Huyên đứng đó thì lập tức xông đến kiểm tra cho cô.
Mấy người này lúc kiểm tra có trao đổi gì đó bằng tiếng Nhật, đương nhiên Trần Tử Huyên nghe chẳng hiểu gì, nhưng một lúc sau cô thấy vị bác sĩ kia thở dài một hơi.
Mấy vị bác sĩ cũng biết Trần Tử Huyên nghe không hiểu tiếng Nhật nên sau đó họ lại bàn luận gì đó, cuối cùng có một người dùng ánh mắt kì quái nhìn cô và nói rõ tình hình với cô bằng tiếng Anh.
“Vừa rồi tôi có nhìn thấy kẻ kia dùng kim tiêm đâm vào ngực trái, vị trí trái tim của cô, lúc ấy tôi thực sợ hãi, vậy mà không ngờ cô còn có sức đuổi theo.”
Trần Tử Huyên nghe đến đây cũng giật mình, cả người bỗng chốc cứng ngắc, biểu cảm nghĩ thôi mà thấy sợ.
Ý tá cởi áo khoác ra cho cô, kim tiêm cũng theo đó mà rơi ra: “Cô thực sự rất may mắn, trong túi áo ở ngực trái của cô có một đồng xu, chính đồng xu này đã cứu mạng cô đấy.
Chỗ kim tiêm đâm vào vừa đúng chỗ chiếc túi trong của áo cô, mà trùng hợp là lại đâm ngay trúng chỗ đồng xu.
Bác sĩ nói cho cô tình huống cụ thể: “Nếu cái kim tiêm này đâm vào người cô, nhẹ thì có thể khiến nội tạng suy kiệt, nặng thậm chí có thể tử vong. Nếu sau này còn gặp được tình trạng này nữa thì nhất định không được đuổi theo thủ phạm, phải đi tìm người giúp đỡ và báo cho cảnh sát xử lý.” Bác sĩ nghiêm nghị nhắc nhở cô.
Đầu óc Trần Tử Huyên trống rỗng, nhìn bác sĩ lấy lại kim tiêm, trong lòng cô bỗng nhiên sợ hãi vô cùng, cuối cùng cô bàng hoàng thấp giọng cảm ơn mấy vị bác sĩ, tá này.
“Mặc dù không có camera giám sát ở cầu thang nhưng cảnh sát chắc chắn có thể điều ra ra.”
Bác sĩ đề nghị Trần Tử Huyên báo cảnh sát.
Nhưng Trần Tử Huyên lại từ chối: “Không cần đâu ạ.” Vẻ mặt bác sĩ khó hiểu nhìn cô, muốn khuyên nhủ cô nên báo cảnh sát vì dù sao chuyện này có liên quan đến tính mạng của cô, nhưng Trần Tử Huyên vẫn kiên quyết lắc đầu từ chối.
Nếu như người bị hại đã không muốn báo cảnh sát thì bọn họ cũng không có quyền can thiệp, nên mấy người thương lượng chút gì đó rồi cũng tản đi. Trần Tử Huyên nhìn Nguyễn Chi Nghiên ngồi co ro dưới đất, tâm trạng phức tạp mở miệng hỏi: “Chi Nghiên, tại sao em lại ở đây?”