“Cháu không đi họp lớp đâu…” Hôm nay thức dậy tương đối sớm, Trần Tử Huyên cùng ngồi ăn sáng với ông cụ. Ông cụ Nguyễn nhàn rỗi hỏi về chuyện họp lớp cao trung mà cô đã từng nhắc tới trước đó.
Sau khi ăn xong, quản gia bưng một đĩa hoa quả đến, mỉm cười ân cần nói: “Thiếu phu nhân, thai nhi 18 tuần đã rất ổn định rồi, nếu cô muốn tham gia họp lớp chỉ cần chú ý chút thôi…”
“Để cho tên nhóc khốn kiếp kia đi cùng cháu.” Tâm trạng của ông cụ Nguyễn không tệ, nhấp ngụm trà, đưa ra lời đề nghị.
“Không cần.”
Trần Tử Huyên bỗng được yêu thương mà lại vừa mừng vừa lo, lập tức từ chối.
Cô có hơi lúng túng cười nói: “Nguyễn Chi Vũ bề bộn nhiều việc, nghe nói hôm nay hình như anh ấy có bữa tiệc rượu gì đó rất quan trọng.” Cho dù anh không bận, cô cũng không dám quấy rầy thời gian của anh.
Mấy ngày trước Chu Tiểu Duy có tâm sự vài khổ sở trong lòng với cô, mấy ngày nay trong đầu cô luôn nghĩ về chuyện đó. Thật ra Nguyễn Chi Vũ đối xử với cô coi như là rất tốt.
Không chỉ Nguyễn Chi Vũ, mà cả ông cụ Nguyễn vốn nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng cũng rất tốt với cô. Có lẽ dự tính ban đầu của bọn họ đối tốt với cô là vì cô mang thai, tuy nhiên, làm người nên học cách biết ơn.
Cô hiểu rất rõ rằng, ông cụ Nguyễn quan tâm đến cô nhiều hơn là vì thái độ của Nguyễn Chi Vũ.
“Chỗ họp lớp rất ồn ào, những bạn cao trung kia đã rất lâu không liên lạc với nhau. Bạn thân nhất của cháu gần đây nhà lại xảy ra chút chuyện nên cũng không tham gia…”
“Là người bạn đang công tác ở tập đoán đó sao?” Ông cụ Nguyễn ngược lại có hơi tò mò.
Trần Tử Huyên cảm thấy phẫn nộ thay cho Chu Tiểu Duy, rảnh rỗi tán dóc với ông cụ về chuyện này.
“Vâng ạ, người bình thường kết hôn muốn mua nhà đã là một chuyện khó rồi, cho nên gần đây nhà cô ấy thật sự rất phiền…”
Nhắc mới nhớ, đã một tuần trôi qua rồi, gần đây hình như Chu Tiểu Duy có vẻ rất bận rộn, Trần Tử Huyên có hơi lo lắng cho cô ấy.
“Anh trai lấy vợ lại cướp nhà của em gái, đúng là không còn gì để nói mà. Người đàn ông kia quá vô dụng. Nếu như Nguyễn Chi Vũ dám bắt nạt em gái của nó, ông nhất định sẽ chém ngay…” Ông cụ Nguyễn xưa nay vẫn luôn yêu cầu rất cao đối với con cháu, đặc biệt là con trai.
“Nguyễn Chi Vũ còn có em gái sao ạ?” Trần Tử Huyên nghe vậy bèn giật mình.
Quản gia mở miệng giải thích một câu, nhưng giọng điệu có chút cứng ngắc, nói: “Tiểu thư Chi Hoa là một cô gái được nhà họ Nguyễn chúng tôi nhận nuôi, cô ấy từ nhỏ đã ở bên cạnh phu nhân. Hai người họ sống ở Mỹ, rất ít khi trở về đây.
Giọng điệu của quản gia rõ ràng là không muốn nói thêm về vấn đề này, cứ như thể chỉ cần chuyện liên quan đến mẹ của Nguyễn Chi Vũ bọn họ sẽ thay đổi sắc mặt ngay vậy.
Trần Tử Huyên cũng rất thức thời mà dừng đề tài này lại, đứng dậy trở về phòng ngủ của mình.
“Không biết mẹ của Nguyễn Chi Vũ là người như thế nào nhỉ?” Cô vừa bước lên cầu thang, vừa suy nghĩ vớ vẩn.
Từ xưa đến nay, mối quan hệ mẹ chồng – con dâu là phức tạp nhất, theo như cô biết thì mẹ của anh rất ít khi trở về nhà họ Nguyễn. Cô có lẽ không cần phải bận tâm đến mối quan hệ này, sinh xong đứa trẻ sẽ đi ngay.
Nhưng mà… Ánh mắt cô nhìn về bốn phía hành lang tao nhã cổ kính của nhà họ Nguyễn, rất nhiều bức tranh vẽ hoa cỏ vô cùng quý giá, ai cũng không nỡ bỏ cả.
Không biết là cô không bỏ được vẻ đẹp của nơi này, hay một cái gì khác…
Đột nhiên điện thoại trong túi áo khoác của cô reo lên, lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần.
“Trần Tử Huyên à, cậu có muốn bao nuôi tớ không…” Là Chu Tiểu Duy gọi điện thoại tới.
“Sao rồi?”
Trần Tử Huyên lập tức khẩn trương lên, cô nghe thấy trong giọng nói Chu Tiểu Duy có chút nức nở.
“Trần Tử Huyên, hôn sự của anh tớ đã có phòng tân hôn rồi, anh ta không cần phải bận tâm nữa.”
“Cậu thật sự cho anh ta nhà của cậu sao?” Sắc mặt của Trần Tử Huyên lập tức tối sầm lại.
“Không, người ta chê căn hộ của tớ quá nhỏ, lại ở nơi hẻo lánh. Mẹ tớ trực tiếp đưa 700.000 tệ, anh trai tớ lấy tiền trả trước mua một căn hộ rộng 110 mét vuông…”
“Mẹ cậu lấy đâu ra 700.000 tệ chứ?” Trần Tử Huyên không hiểu.
Chu Tiểu Duy đột nhiên bật cười, tiếng cười mang theo sự châm chọc, cô ấy nói: “Bà ấy không có tiền, bà ấy mượn người thân bên nhà cha ruột của tớ…”
“Hôm nay thứ bảy công ty nghỉ, vừa rồi mẹ tớ kêu tớ về nhà, nói hầm canh cho tớ. Canh thì không có uống mà một đám người thân thích trong nhà đã chạy tới đòi tiền tớ.”
Nói tới chỗ này, Chu Tiểu Duy có chút không nhịn được mà khóc thành tiếng, cô ấy nói: “Cậu nói xem sao tớ lại có một người mẹ xấu xa như vậy chứ. Bà ấy viết giấy nợ với những người thân thích kia, nói hôm nay sẽ trả tiền lại. Bà ấy lừa tớ về nhà trả nợ thay bà ấy! 700.000 tệ, tớ đi đâu để kiếm được số tiền ấy bây giờ, bà ấy chính là muốn bức tớ chết mà.”
“Nếu như bà ấy bị bệnh, tớ có liều mạng cũng sẽ đi vay mượn xoay sở cho bà ấy. Thế nhưng bà ấy lại hết lần này đến lần khác là vì để giúp người anh trai rẻ mạt kia của tớ. Cha dượng của tớ chỉ móc ra 200.000 tệ cho con trai ông ta kết hôn thôi. Thế mà mẹ tớ lại hào phóng vậy đấy, trực tiếp cho 700.000 tệ. Còn nói sau này muốn dựa vào tên Mã Tuấn cặn bã đó để dưỡng già, bảo tớ lấy lòng nhà bọn họ. Bây giờ đã chịu thiệt như vậy mà còn có sau này để dựa dẫm sao. Mẹ kiếp thật, chó má gì đâu, cha con rác rưởi bọn họ lại còn thêm cả người mẹ nhân tài hiếm có của tớ nữa chứ…”
“Bây giờ thì tốt rồi, Mã Tuấn có phòng tân hôn, cả nhà bọn họ vui vẻ chuẩn bị hôn sự, còn tiền nợ đều dồn hết cho tớ.”
“Mẹ của cậu có phải trong đầu có một cái hố không đấy!” Trần Tử Huyên tức giận đến nổi mức mắng người.
Giọng nói của Chu Tiểu Duy vẫn còn có chút thút thít, cô ấy không có cách nào cả. Bên cạnh không có bao nhiêu bạn bè đáng tin cậy, thường ngày lúc bị bắt nạt cô ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Lần này vì quá khó chịu nên cô ấy mới gọi điện thoại cho Trần Tử Huyên để phát tiết một chút.
“Dì cả của tớ còn mở miệng an ủi tớ, nói tớ đừng tức giận như vậy làm gì, chỉ cần tớ bán căn hộ nhỏ kia của tớ đi là có thể trả nợ được rồi. Con mẹ nó, hóa ra các bà ấy đã lên kế hoạch muốn tớ bán nhà, để mua phòng tân hôn cho Mã Tuấn. Đây là kiểu logic gì thế này, tất cả đều bị bệnh thần kinh cả rồi.
“Bọn họ còn nói nếu tớ không trả nợ cho mẹ tớ, sẽ bị thiên lôi đánh thứ con gái không hiếu thuận, sinh ra một đứa con của chồng trước như tớ chẳng có ích lợi gì…”
“Tiểu Chu, cậu… cậu đừng quá đau buồn. Tiền là do mẹ cậu mượn, cậu đừng…” Trần Tử Huyên muốn an ủi cô ấy, nhưng cô lại không biết nên nói thế nào nữa.
“Tớ không sao, tớ ổn.” Chu Tiểu Duy điều chỉnh lại cảm xúc, lau khô nước mắt trên mặt.
“Cha mẹ ruột của tớ ly hôn, từ nhỏ đến lớn tớ cùng mẹ ăn nhờ ở đâu, tớ đã quen với cuộc sống như vậy rồi. Ăn nhiều hơn một miếng, ngủ nhiều hơn một chút thôi cũng đều cảm thấy mình không đúng. Con gái của người khác là một cô công chúa nhỏ, còn tớ thì ngược lại, ngay cả một người hầu gái còn không bằng. Mẹ của Trần Tử Huyên cậu qua đời không có ở đây, cậu rất thương tâm, nhưng mẹ tớ còn sống, thế mà bà ấy để cho tớ càng… Tớ không còn biết phải nói gì nữa.”
Trần Tử Huyên nghe những lời cô ấy nói, cảm xúc cũng sa sút theo, cô biết rằng Chu Tiểu Duy vốn rất kiên cường.
“Tiểu Chu, hay là tớ giúp cậu…”
“Trần Tử Huyên, tớ chỉ là tìm cậu để phát tiết một tí thôi, không có chuyện gì hết, tớ có thể tự giải quyết được.” Chu Tiểu Duy vẫn nói lời này.
“Căn hộ nhỏ kia của tớ còn chưa thanh toán xong, không thể bán được. Tớ quyết định dùng một thẻ sim mới, tạm thời ở trong ký túc xá của công ty. Bọn họ muốn đòi nợ gây rối gì tớ cũng không quan tâm. An ninh của tập đoàn cũng không phải dễ qua như vậy.”
Trần Tử Huyên có chút không yên lòng, cô nói: “Nếu có chuyện không giải quyết được, nhớ tới tìm tớ đấy.”
Cúp điện thoại, Trần Tử Huyên trở về phòng ngủ của mình, tìm thẻ ngân hàng, kiểm tra số dư, chỉ có 100.000 tệ.
Mấy năm nay tài sản thừa kế ông ngoại để lại cho cô đều dành cho việc chữa bệnh của dì, thật sự chẳng còn lại bao nhiêu.
Vẻ mặt của có hơi chán nản, không giúp được gì cho Chu Tiểu Duy cả.
Cô biết, điều mà Chu Tiểu Duy đau lòng nhất không phải là 700.000 tệ kia, mà là chuyện mẹ cô ấy làm thật sự khiến cho lòng người ta nguội lạnh. Đây là muốn cưỡng bức con gái của mình mà.
Mặc dù nghe giọng điệu của Chu Tiểu Duy rất thoải mái, đổi sim mới, ở ký túc xá. Nhưng với bản tính của mẹ cô ấy, bà ta sẽ vừa khóc vừa một hai đòi treo cổ. Dù có thế nào 700.000 tệ kia cũng là thật, mượn tiền thì cuối cùng cũng phải trả thôi.
Trần Tử Huyên nhìn thẻ ngân hàng của mình, vẻ mặt đầy bất lực.
Tâm trạng cô rất phiền não, cảm thấy tức giận thay cho Chu Tiểu Duy. Cô cứ thế ở trong phòng ngủ hơn nửa ngày. Đến lúc chuẩn bị ăn tối, thấy bác Phương đưa mấy người giúp việc vào phòng ngủ dọn dẹp, cô chợt nghe thấy một câu: “Cái bình hoa này rất đắt tiền, hãy cẩn thận một chút.”
Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm vào chiếc bình hoa thời nhà Thanh ở trên đầu tủ kia, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp.1
“Bác Phương, Nguyễn Chi Vũ về nhà chưa ạ?”
“Tối nay có tiệc rượu, có lẽ cậu ấy sẽ về trễ… có việc gấp sao? Thiếu phu nhân, cô có thể gọi điện thoại cho cậu ấy, thiếu gia Chi Vũ nhận được điện thoại của cô sẽ rất vui đấy…”