Mục lục
Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời ( truyện full tác giả Tâm Niệm Duyên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Cậu chủ Nguyễn này, người anh em của cậu thay cậu làm người thực vật suốt sáu năm trong bệnh viện, cậu lại nhân cơ hội cướp người phụ nữ cậu ta yêu thương… cậu thật đúng là không nên chết tử tế.] Sắc mặt Trần Tử Huyên trắng xanh, cô nghe không hiểu lời Mạc Cao nói.

Nhưng câu nói: 'Nguyễn Chi Vũ… Không được chết tử tế' của ông ta khiến trái tim cô siết chặt, lời này nghe giống như đang nguyền rủa.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt đám người đứng ở trong nội sảnh hà họ Đường đều rất khó coi, Nguyễn Chi Vũ không mở miệng, anh nheo mắt, hung dữ quan sát kỹ Mạc Cao trước mặt.

Có lẽ chung quy vẫn còn chút kiêng kị cho nên Mạc Cao nói xong mấy lời độc ác đó thì xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.

“Họ Mạc kia đứng lại cho tôi!”

Lê Hướng Bắc không muốn bỏ qua cho ông ta như vậy, anh ta lạnh giọng cất lời khiển trách, Mạc Cao này vô duyên vô cớ mở miệng mắng chửi người ta xong thì muốn đi, thế cũng phải nhìn xem ông ta mắng người nào, thật đúng là ăn gan hùm mật báo rồi.

Đám vệ sĩ nhà họ Đường vốn canh giữ ở hai bên đồng thời khẩn trương nhìn về phía bà Đường, rốt cuộc là có muốn ngăn cản Mạc Cao hay không?

Trong lòng mấy vị nhà họ Đường hoảng sợ, mím môi, thật không dám nói lung tung, vệ sĩ không nghe thấy chỉ thị cũng không dám tùy ý ra tay.

Nơi này tuy là nhà họ Đường, là sân nhà của bọn họ, nhưng việc đắc tội với Nguyễn Chi Vũ thì chẳng mấy ai muốn tự tìm cái chết.

Phàm là chuyện có liên quan đến nhà họ Nguyễn, bớt nhúng tay vào là tốt nhất.

Lê Hướng Bắc tức đến đen mặt, nhìn bóng dáng mập mạp kia biến mất trong đám người chật ních tại đại sảnh, nhịn không được mắng một tiếng: “Mấy tháng gặp may ăn được chút ngon ngọt là đã dám không coi ai ra gì như vậy rồi.”

Rốt cuộc Mạc Cao là đầu óc bị ngập nước, hay là thật sự có người làm chỗ dựa cho ông ta đây.

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng…

Người ở lại thì xấu hổ nhìn nhau, vệ sĩ đứng ở hai bên thì thẳng sống lưng, bà Đường đã không trưng ra nổi khuôn mặt tươi cười giả dối kia nữa, nhưng bên ngoài yến hội, bản hòa tấu đàn vi-ô-lông vẫn du dương vang lên, hiện tại bà ta muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, thật sự rất khó xử.

Cái tên Mạc Cao chết tiệt kia!

Đắc tội với Nguyễn Chi Vũ, còn muốn liên lụy đến nhà họ Đường bọn họ!

“Những lời Mạc Cao nói không liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi, không biết ông ta vớ được cái vận gì mà gần đây đầu tư vào mấy hạng mục hừng hực khí thế, nói không chừng chính là làm mấy chuyện trái lương tâm.”

Cô cả nhà họ Đường bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, ra sức hạ thấp vị chú họ Mạc Cao này, muốn hòa hoãn không khí, “…Các anh đừng quá tức giận, người như thế sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng.”

'Nguyễn Chi Vũ… cậu thật sự không nên chết tử tế.' Những lời vừa rồi Mạc Cao nói, tức là Nguyễn Chi Vũ nên nhận phải báo ứng.

Bà Đường cảm thấy miệng con gái mình quá tùy tiện, nói chuyện cũng không biết cách mà nói, lập tức hung dữ trừng cô ta một cái, ý bảo cô ta nhanh chóng ngậm miệng, miễn cho rước họa vào thân.

Nguyễn Chi Vũ vẫn không nói chuyện, lần này, bầu không khí càng thêm u ám áp lực hơn.

Trần Tử Huyên cảm thấy bàn tay to bên hông mình dùng sức hơi mạnh, siết chặt đến nỗi cô thấy không thoải mái, tảng băng Nguyễn Chi Vũ này thật là, bị người ta giáp mặt mắng một trận, đây thật sự là chuyện rất hiếm gặp, trong nhà ngoài ông cụ ra, có ai dám mắng anh như vậy đâu.

Nhưng cô biết, Nguyễn Chi Vũ cũng không phải cái loại bị người ta mắng mà tức giận, anh sẽ cảm thấy không đáng, căn bản không để người ta vào mắt thì làm sao có thể quan tâm người ta nói những gì.

Có điều lần này anh siết cô chặt như thế, giống như thật sự để ý rồi.

“Này, Lê Hướng Bắc, sao anh có thể ở đây hả, không phải nói cùng Bùi Hạo Nhiên đi tìm con sao?”

Giọng Trần Tử Huyên phá tan bầu không khí nặng nề, giọng nói của cô tự nhiên, hoàn toàn coi như không có chuyện vừa xảy ra, đột ngột chuyển đề tài: “Tìm được con của Bùi Hạo Nhiên chưa?”

Lê Hướng Bắc bị cô đột nhiên hỏi, có chút không phản ứng kịp.

Ánh mắt quét một vòng đám người xung quanh, cực kỳ ăn ý nói tiếp: “Tìm được rồi, Tiểu Ức chơi ở công viên Chủ Đề bên kia, hiện tại Bùi Hạo Nhiên đang ở cùng con của cậu ta.”

Trần Tử Huyên nhướng mày, cực kỳ tự nhiên kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Không phải anh nói sẽ dẫn bé trai kia đến cho em làm quen sao.”

Lần này Lê Hướng Bắc không tiếp lời, bởi vì Trần Tử Huyên hỏi Nguyễn Chi Vũ.

Vẻ mặt hai mẹ con bà Đường có chút miễn cưỡng, ánh mắt không nhịn được nhìn sang chỗ bọn họ, nhưng lại không dám nhìn thẳng.

“Em không thích ăn những thứ kia, anh gọi Bùi Hạo Nhiên dẫn con cậu ấy cùng chúng ta ra ngoài ăn cơm nha.”

“Tiểu Ức bị dẫn về nhà họ Bùi rồi, lần sau lại gặp.”

Rất lâu sau, người đàn ông bên cạnh cô mới trầm giọng mở miệng, anh quả thật có từng nói, vì bồi dưỡng tình mẹ con cho Trần Tử Huyên mà để cô tiếp xúc với con nít trước.

“Thế Nguyễn Chi Vũ, em có thể đi chưa, em không thích nơi này, em muốn ra ngoài tìm Chu Tiểu Duy ăn cơm, nếu hai anh vội vàng thì cứ phái người đưa em đi là được.” Trần Tử Huyên nhân cơ hội cò kè mặc cả.

Nguyễn Chi Vũ vốn một lòng một dạ nghĩ chuyện Mạc Cao nói, vừa nghe cô nói như vậy thì cụp mắt nhìn cô.

“Có vệ sĩ nào có thể trông được em hả.” Giọng anh thật sự có chút bực mình.

Thả cô ư, đừng có mơ!

Trần Tử Huyên đanh mặt, cơn tức bốc lên đến đầu cô rồi.

Lần này cô cũng không cần làm hòa hoãn bầu không khí nữa, cậu chủ Nguyễn trực tiếp túm cô nhanh chân đi ra ngoài.

Lê Hướng Bắc cũng bước theo, nhìn dáng vẻ cam chịu của Trần Tử Huyên, anh ta vô lương tâm mà nhếch môi cười thầm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yêu nữ Trần Tử Huyên này vẫn có mấy phần tác dụng, nhất là gặp phải chuyện khó giải quyết, anh ta và Bùi Hạo Nhiên đều muốn dùng cô làm lá chắn.

Bà Đường thấy đám người Nguyễn Chi Vũ cứ thế rời đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có vài người, thật sự không dễ hầu hạ, mỗi câu nói mỗi động tác đều phải nghĩ trước nghĩ sau, nơm nớp lo sợ.

Nghĩ tới đây, bà Đường càng thêm hận Mạc Cao hơn ba phần.

“Mẹ, mẹ nói xem Mạc Cao gần đây xảy ra chuyện gì vậy, con thấy ông ta đường làm quan rộng mở, càn quấy quá mức, làm sao ông ta dám mắng Nguyễn Chi Vũ thế chứ…”

Cô cả nhà họ Đường tuy có vênh váo tự đắc, nhưng có một số việc cô ta cũng biết nặng nhẹ, hơn nữa… ánh mắt của cô ta vẫn nhìn theo phương hướng đám người Nguyễn Chi Vũ rời đi.

Cô ta buồn bực nói: “Bạn gái nhỏ của tên ngốc Đường Duật kia sao lại gả cho Nguyễn Chi Vũ vậy, cái thứ không biết xấu hổ kia nhất định là giở trò tâm cơ bò lên giường Nguyễn Chi Vũ rồi.”

Nhìn Nguyễn Chi Vũ đối xử với cô tốt như vậy, thật sự là vừa tức lại vừa ghen tị.

Bà Đường cũng không nghĩ ra, theo bọn họ thì Trần Tử Huyên chẳng qua cũng chỉ đứa con gái hoang đã từng cả ngày chỉ biết luồn cúi với nhà họ Đường, bọn họ khinh thường điều tra thân phận của một đứa con hoang, chỉ biết cô là bạn nhỏ chơi cùng Đường Duật, cũng giật mình khi biết người tự kỷ như Đường Duật lại có bạn chơi là con gái, sau đó bọn họ lại châm chọc Đường Duật mắc chứng tự kỷ không tìm được nàng dâu quyền quý, trái lại rất xứng với đứa con gái hoang kia.

Mà hiện tại, người đã từng là đứa con hoang kia lại nghiễm nhiên trở thành người phụ nữ của Nguyễn Chi Vũ.

“Học thông minh chút đi, đừng có trêu chọc vào Trần Tử Huyên này.”

Bà Đường lạnh lùng nhắc nhở một câu, cũng không ở lại, sau khi chăm chút lại mặt mày quần áo thì đi đến bên kia đại sảnh, trên mặt vẫn là vẻ đoan trang ung dung ra vẻ ta đây của một quý bà nhà giàu.

Bà ta tung hoành thương trường đã vài thập niên, tính cách ông chồng thì yếu đuối, có thể nói đời trước nhà họ Đường chủ yếu do một người phụ nữ như bà ta gánh vác, ánh mắt bà ta nham hiểm, vẫn cứ có cảm giác chuyện không đơn giản.

Những người phụ nữ có ánh mắt thiển cận nhất thời ghen tị, mới có thể đơn giản mà cho rằng Trần Tử Huyên tâm cơ, bò lên giường Nguyễn Chi Vũ, mang thai đứa con của nhà họ Nguyễn.

Trên thực tế, giường của vị cháu đích tôn nhà họ Nguyễn này, người phụ nữ bình thường còn chưa leo lên thì đã máu thịt đầm đìa rồi.

Mang thai ngoài ý muốn để có thể gả vào nhà họ Nguyễn, đây vốn là một truyện cười, Nguyễn Chi Vũ nào có để ý tới loại dọa dẫm uy hiếp tính kế này, dám trêu vào anh thì đều không có kết cục tốt.

… Trừ khi Nguyễn Chi Vũ tự nguyện.

Nghĩ tới đây, sắc mặt bà Đường ngưng trọng hẳn lên, bên tai đồng thời vang vọng mấy lời mắng kỳ lạ của Mạc Cao, suy nghĩ một hồi, trong lòng bà ta không khỏi lo âu lẩm bẩm.

“Nguyễn Chi Vũ hao hết tâm tư cưới bạn gái nhỏ của Đường Duật, người trẻ tuổi này rốt cuộc muốn giở trò gì…”

Mấy năm qua Nguyễn Chi Vũ có thể nói là nâng đỡ nhà họ Đường, đến cả nói chuyện cũng rất khách khí, tất cả đều là vì Đường Duật.

Mà lúc này…

Bà Đường nhìn tiệc sinh nhật náo nhiệt của mình, đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, có người đang âm thầm đấu đá, ai thua ai thắng, nếu như gây ảnh hưởng đến nhà họ Đường, vậy thì bầu trời phải thay đổi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK