Trần Tử Huyên không biết mấy người Nguyễn Chi Vũ ở trong phòng làm việc bàn bạc việc gì, hình như sự việc rất khẩn cấp. Bọn họ bận rộn từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, ngay cả cơm trưa bọn họ cũng trực tiếp cự tuyệt, cửa phòng làm việc vẫn bị đóng chặt. Cô thiêm thiếp trải qua một buổi chiều trong phòng ngủ bên cạnh cho đến sáu giờ chiều, khi bác Phương gõ cửa và hỏi cô muốn ăn gì vào bữa tối. Cô đứng ở cửa phòng, rất mẫn cảm nghe được âm thanh chuyển động cửa bên phòng làm việc.
Cô đi vài bước về phía phòng làm việc, mấy người Lê Hướng Bắc trong phòng làm việc quả thật đi ra rồi.
Bác Phương thấy thế cũng bước tới hỏi: “Cậu Lê, các cậu có muốn ở lại ăn tối không?”
“Không ăn, đi trước đây.”
Lê Hướng Bắc đáp lại rất ngắn gọn, trong tay phải cầm một ít túi tài liệu, bước đi vội vàng, khi lướt qua Trần Tử Huyên thì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái mà không nói lời nào.
Trần Tử Huyên nhìn anh ta đi thẳng xuống cầu thang rồi rời đi, cau mày cảm thấy Lê Hướng Bắc có chuyện gấp phải làm, giống như anh ta đang khẩn trương điều gì đó.
“Chú ý nghỉ ngơi…”
Trong phòng làm việc truyền ra giọng nói của Bùi Hạo Nhiên, câu này chắc là nói với Nguyễn Chi Vũ. Cô sững sờ một lúc, tay phải vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra, bước nhanh tới.
Bùi Hạo Nhiên đang chuẩn bị đi ra chợt đối mặt với cô, suýt đã đâm sầm vào.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Bùi Hạo Nhiên nở một nụ cười tao nhã với cô: “Phiền cô giúp chúng tôi theo dõi Chi Vũ, nếu có chuyện gì xảy ra thì cho chúng tôi biết ngay lập tức.”
Trần Tử Huyên nghe những lời của anh ta nhưng không hiểu được.
Bùi Hạo Nhiên cũng không nói thêm gì với cô, chỉ giống như thường ngày. Anh ta đi ngang qua cô với vẻ mặt điềm tĩnh, trầm giọng nói thêm: “Ở lại với cậu ấy.”
Ở lại với Nguyễn Chi Vũ?
Một người đàn ông lớn tướng như anh cần ở cùng sao?
Cô luôn cảm thấy có chút khác thường, quay đầu lại nhìn, Bùi Hạo Nhiên cũng trực tiếp sải bước rời đi.
Không hiểu sao tâm trạng có hơi nặng nề, cô quay người bước vào phòng làm việc, nhìn người đàn ông bên kia bàn làm việc vẫn đang cúi đầu nhìn tập tài liệu dày cộp.
“Bùi Hạo Nhiên vừa nói…” Trần Tử Huyên khựng lại một chút, đấu tranh một hồi, dứt khoát hỏi thẳng anh: “Anh cảm thấy không khỏe sao?”
“Không sao.”
Anh biết cô đã đi vào, thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà đã đáp lại hai chữ.
Trần Tử Huyên cảm thấy anh rất chiếu lệ, lập tức có chút khó chịu: “Anh cũng không phải trẻ con, không được khỏe thì nên đi khám bác sĩ chứ. Cả ngày cứ khiến cho người ta lo lắng!”
Có lẽ là bởi vì câu “lo lắng” này động chạm đến cảm xúc của anh, Nguyễn Chi Vũ đẩy tài liệu trên bàn sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô một cái thật sâu.
“Trần Tử Huyên, anh muốn em hứa với anh một việc.” Giọng anh hơi khàn và rất nghiêm túc.
Giọng điệu của anh quá trang trọng, Trần Tử Huyên đột nhiên trở nên căng thẳng, lắp bắp: “Sao, sao vậy?”
“Hứa với anh, không được chạy lung tung, không được rời nhà họ Nguyễn dù chỉ một bước.”
“Tại sao?”
Trước đó anh đã từng nói đến chuyện này, vậy mà lại còn nhấn mạnh không chỉ một lần, Trần Tử Huyên nhìn về phía anh với vẻ nghi ngờ.
“Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Nghe lời giải thích đơn giản và không hề có thành ý của anh, cô cao giọng phản bác lại anh: “Có thể có nguy hiểm gì, với lại em cũng không phải là mấy người phụ nữ mảnh mai yếu đuối như vậy, em có thể tự bảo vệ mình.”
Như thể câu trả lời của cô khiến anh rất không hài lòng, Nguyễn Chi Vũ sa sầm mặt, đột nhiên đứng lên.
Thái độ của anh vô cùng cường thế, dùng giọng nói lạnh lùng gầm lên với cô: “Trần Tử Huyên, tốt hơn hết là em không nên ầm ĩ với anh, nếu không anh sẽ cử người đến cấm túc em, em sẽ không thể ra khỏi phòng ngủ dù chỉ một bước!”
Nháy mắt Trần Tử Huyên ngùn ngụt lửa giận, tên khốn! Tính tình không tốt, cả ngày đều bắt người khác phải nghe lời anh!
Cô tiến lên một bước, đập hai tay lên bàn làm việc, tức giận nói với anh: “Em muốn chạy, anh có thể phái người theo dõi em sao?”1
Cách một cái bàn, hai người trong thế giằng co giương cung bạt kiếm.
Nguyễn Chi Vũ u ám nhìn cô trưng bộ dạng bướng bỉnh không tuân theo, đột nhiên đầu anh càng đau hơn. Khuôn mặt của Trần Tử Huyên căng cứng, không còn gì để nói với người đàn ông thối kia nữa, cô xoay người rời đi mà không thèm nhìn anh.
“… Đừng đi.”
Vừa quay người lại thì chợt nghe thấy anh nặn ra hai chữ, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nghe rất không được tự nhiên.
Kỳ thật Trần Tử Huyên vẫn rất đau lòng khi anh phải gánh vác công việc cường độ cao, có lẽ gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện nên cô nhất thời mềm lòng rồi cũng nên.
“Em biết rồi.”
Cô ủ rũ đáp, cực kỳ không tình nguyện nhưng cũng coi như là đồng ý, không chọc anh tức giận.
Cô không khỏi thấp giọng than thở: “Thật là chẳng nói lý gì cả.”
“Nhớ kỹ chuyện em đồng ý.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô đến gần mình, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh dịu đi một chút, nhưng anh vẫn nhắc nhở cô.
“Nguyễn Chi Vũ, anh có biết tính khí xấu của anh thực sự rất khó ở chung không hả? Anh rất độc đoán đó anh có biết không!”
Trần Tử Huyên vô cùng tức giận, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, sắc mặt càng tối sầm lại. Cô vừa túm lấy cánh tay của anh kéo ra khỏi phòng làm việc vừa lên án anh.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô đang kéo mình, cũng mặc cho cô oán giận, nhưng dường như tâm trạng của anh trở nên tốt hơn hẳn.
“Em nhất định phải nhớ kỹ, như vậy anh mới thấy an tâm.” Có lẽ thực sự rất mệt mỏi, anh trở tay lại ôm cô vào lòng, áp cái đầu nặng trĩu của mình lên vai cô, nhắc lại bên tai cô một lần nữa.
Bộ râu mọc lún phún từ cằm của Nguyễn Chi Vũ cọ vào cổ cô, khiến cô ngứa ngáy khắp người. Trần Tử Huyên buồn bực mà nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ bị cô kéo vào phòng ngủ bên cạnh, ấn người đàn ông thối này ngồi lên giường lớn: “Nguyễn Chi Vũ, anh trở nên lải nhải như vậy từ bao giờ thế. Anh nhìn bộ râu lởm chởm của anh đi kìa, anh đã trở nên lôi thôi lếch thếch như vậy rồi.”
Nguyễn Chi Vũ rất tự giác dùng lòng bàn tay to chạm vào phần râu mọc ra khỏi cằm mình, cau mày, quả thật rất không được tự nhiên, cũng do mấy ngày nay có quá nhiều chuyện phiền lòng.
Anh ngồi trên giường, Trần Tử Huyên đặt tay ấn lên bả vai anh, đứng trước mặt anh. Có lẽ là sự chênh lệch về chiều cao đã tạo cho cô sự tự tin. Lúc này, nhìn thấy khí sắc trên mặt người đàn ông này không tốt lắm, rõ ràng là do thức đêm quá mệt mỏi, cộng thêm râu ria lởm chởm khiến anh trông thật sự rất lôi thôi, khiến Trần Tử Huyên càng nhìn anh càng khó chịu.
Cô tức giận khịt mũi: “Nguyễn Chi Vũ, mới có vài ngày thôi mà anh đã trở thành một ông chú cẩu thả rồi.”
“Em ghét bỏ anh à?”
Nguyễn Chi Vũ thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình mà đánh giá thì tâm trạng của anh đột nhiên trở nên có chút khó tả.
Trần Tử Huyên nghe anh nói như vậy thì tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai dám ghét bỏ cậu chủ Vũ anh chứ!”
“Trần Tử Huyên, em nói xem ai dám?”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói câu này rõ ràng để chọc tức cô, nhưng lại có hơi muốn cười.
Trần Tử Huyên chột dạ, hai má đỏ bừng, nhìn đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên. Người này cũng mệt thành như vậy rồi mà còn có tâm trạng trêu chọc cô, thật là!
Cô dứt khoát ngồi ở mép giường, rất tự nhiên đưa tay sờ trán anh thăm dò: “Nguyễn Chi Vũ, anh thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh có bị sốt không?”
“Thôi bỏ đi, em đi lấy nhiệt kế… Anh ngồi yên ở chỗ đó không được nhúc nhích, hoặc là anh nằm ở trên giường đi, tóm lại là không được phép lộn xộn!”
Không đợi anh lên tiếng, Trần Tử Huyên bước đến bên giường, kéo ngăn tủ xuống mở ngăn kéo thứ hai ở phía dưới, thông thạo lấy hộp thuốc thường dùng ra, lục lọi lấy nhiệt kế.
Nguyễn Chi Vũ nhìn người phụ nữ đang lục tìm ở bên kia, đầu vẫn còn đau âm ỉ, nhắm mắt lại rồi âm thầm thở ra một hơi, như thế mới có thể chịu đựng được.
Trong đầu anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện khó hiểu, Trần Tử Huyên càng ngày càng hung dữ rồi. Anh nhớ tới lần đầu tiên khi cô vừa gả qua đây còn rất rụt rè, tại sao lại thành ra thế này.
Nguyễn Chi Vũ cau mày, suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, đáng tiếc là không có kết quả.1