Nguyễn Chi Vũ thực sự không làm gì quấy rối cô, anh chỉ lấy băng gạc và dung dịch ô-xy già từ trong hộp thuốc nhỏ băng bó đơn giản cho cô.
Vì vết thương khá sâu nên lúc dung dịch ô-xy già chạm vào miệng vết thương, Trần Tử Huyên không nhịn được nhíu mày.
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn cô, vẫn nghiêm mặt không nói gì nhưng động tác trên tay lại nhẹ hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Nguyễn Chi Vũ xoay người thu dọn đồ dùng vào hòm thuốc, còn Trần Tử Huyên xoay người mặc áo sơ mi vào.
Lúc Nguyễn Chi Vũ thu dọn xong quay đầu nhìn cô thì cô đã khoác thêm áo và đang nhìn anh bằng ánh mắt căng thẳng.
“Cảm ơn.” Trần Tử Huyên nói cảm ơn một cách cứng nhắc.
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến cô, ngược lại âm thầm đánh giá cô một lúc lâu, như đang tự hỏi gì đó.
“Về nhà thôi.”
Anh đột nhiên mở miệng rồi cất bước đi về phía cửa vào.
Nhưng Trần Tử Huyên vẫn không theo kịp, lúc Nguyễn Chi Vũ đi đến cửa, quay đầu bất mãn nhìn cô mới lặp lại một câu: “Về nhà họ Nguyễn.”
Trần Tử Huyên ngồi trên ghế gỗ, sắc mặt có chút phức tạp và khó hiểu, nói: “Việc này, tôi, tôi còn phải chờ dì tôi về đã. Tôi có việc muốn nói với bà ấy.” Cô ngồi trên ghế không muốn động đậy.
“Gần đây dì cô đang tiếp nhận một số loại thuốc mới, bà ấy vẫn ở lại trong trại an dưỡng nên tạm thời không thể về được.” Giọng nói Nguyễn Chi Vũ vang lên trong veo mà lạnh lùng.
Trần Tử Huyên hơi giật mình, ngay cả chuyện này mà anh cũng biết sao.
Cô đã không kiếm cớ được nữa, ánh mắt rũ xuống nhìn lướt qua mắt cá chân mình. Sau đó, Trần Tử Huyên cắn chặt môi, kiên trì đứng lên, bước từng bước đến gần anh.
Nguyễn Chi Vũ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thấy cô đi qua cũng không để ý nhiều đến cô.
Hai người một trước một sau đi…
Vì khu nhà ở cũ kỹ này không có thang máy nên Trần Tử Huyên buộc phải đi bộ xuống cầu thang từ tầng năm.
Mỗi một bước đi Trần Tử Huyên đều cảm nhận được sự đau đớn từ mắt cá chân mình. Cô cố chịu đựng, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Nguyễn Chi Vũ vốn chân dài nên đi rất nhanh, lúc anh ra khỏi khu nhà, quay đầu nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng Trần Tử Huyên đâu.
Anh nhíu mày, đứng im tại chỗ, không kiên nhẫn nhìn về phía cầu thang.
Nguyễn Chi Vũ vừa ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên ngẩn ra.
Mặt anh tối sầm lại, chân bước thật nhanh hai bậc một bước, lúc ở chỗ rẽ cầu thang tầng hai thấy cô đang ngồi trên cầu thang.
“Cô câm điếc à? Chân bị đau mà sao không nói!” Giọng anh lạnh như băng thể hiện sự tức giận một cách rõ ràng.
Chân Trần Tử Huyên đã rất đau, lại bị anh quát như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng uất ức.
Anh dựa vào gì mà mắng cô: “Tôi bị thương, không liên quan đến anh!”
Mặt Nguyễn Chi Vũ đen đi.
Anh không kiên nhẫn nhìn nét mặt cậy mạnh của cô, cúi người rồi bế ngay cô lên.
Trần Tử Huyên bất ngờ bị anh bế nên cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng vùng vẫy cơ thể: “Thả tôi xuống, tự tôi đi được…”
“Tự cô đi?”
Nguyễn Chi Vũ tức giận lặp lại một câu, đôi mắt rét lạnh nhìn thẳng vào cô.
Anh như bị chọc giận hoàn toàn, nhất thời dừng bước.
Nguyễn Chi Vũ đặt cô xuống, cơ thể Trần Tử Huyên dựa lên tay vịn cầu thang rỉ sét bên phải khu nhà ở.
Nguyễn Chi Vũ đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt như đang xem kịch.
Anh lạnh lùng thúc giục một câu: “Đi xuống đi!”
“Trần Tử Huyên, bây giờ cô tự đi xuống! Ngay lập tức!”
Trần Tử Huyên bị giọng nói u ám của anh thúc dục, trong lòng sợ hãi lúng túng, thậm chí còn có chút uất ức.
Tính cô ngang ngược, trợn mắt nhìn anh một cái rồi cắn môi đưa chân trái bước ra một bước. Cô không thể để anh xem thường được, đi thì đi!
Nhưng thực tế, mắt cá chân phải cô vốn đã bị trật, vừa rồi từ tầng năm xuống gân cốt đã bị trẹo bầm tím sưng phồng lên.
Cô mới vừa bước chân trái ra, chân phải không còn sức để chống nổi nên cơ thể bị mất thăng bằng, hụt chân một cái ngã nhào xuống.
Ôi một tiếng, đầu gối chạm xuống nền.
Hai tay Trần Tử Huyên nhanh chóng nắm được tay vịn cầu thang bên phải nên không bị thương nặng nhưng dáng vẻ lại vô cùng chật vật.
“Đứng lên!”
“Tôi bảo cô đứng lên ngay bây giờ. Cô bảo cô tự đi được thì đi xuống đi!”
Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh nhìn cô, không hề có ý định giúp đỡ, ngược lại còn dùng giọng nói máu lạnh vô tình thúc giục cô.
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói lạnh lùng nặng nề của anh, hốc mắt bỗng ướt át.
Cô ngồi xổm người xuống, vốn đã không còn sức lực đứng dậy nổi nữa.
Cô cố chịu đựng mắt cá chân phải đau đớn, cúi đầu dùng hai tay nắm thật chặt tay vịn cầu thang.
Cô rất muốn, rất muốn cho bản thân mình thêm ý chí đứng lên.
Nhưng thật sự quá đau…
“Rất xin lỗi…” Cô nghẹn ngào nói ra ba chữ.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô càng lúc càng sâu sắc: “Cô nói gì, nói to lên một chút!” Anh lạnh giọng quát một câu.
“Rất xin lỗi!”
Trần Tử Huyên ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào anh, đáy mắt cất giấu sự quật cường nhưng cũng chỉ có thể khuất phục.
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào đôi mắt cô, không hiểu sao có chút không nỡ.
Anh lạnh lùng cảnh cáo một câu: “Sau này tốt nhất cô nên an phận một chút cho tôi.” Rồi bước lên một bước, bế cô lên.
Bây giờ Trần Tử Huyên không chống đối nữa, cả người căng thẳng được anh ôm xuống lầu.
Cô rúc vào lồng ngực rắn chắc của Nguyễn Chi Vũ không dám động đậy, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và cả hơi thở lạnh lùng riêng biệt của anh.
Người đàn ông này thật sự khó chung sống…
“Cậu chủ.”
Bên ngoài khu nhà ở, tài xế của nhà họ Nguyễn đang định lên lầu tìm Trần Tử Huyên. Anh ta hoảng hốt khi thấy Nguyễn Chi Vũ ôm cô đi xuống.
“Mở cửa xe.” Giọng Nguyễn Chi Vũ trong veo mà lạnh lùng vang lên một câu dặn dò.
Trần Tử Huyên bị Nguyễn Chi Vũ nhét vào trong xe, nét mặt cô rất khó chịu.
Nhất là lúc anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, cơ thể hai người kề sát vào nhau, Trần Tử Huyên cảm thấy rất xấu hổ nên theo bản năng xoay người một cái.
“Trần Tử Huyên!”
Nguyễn Chi Vũ đen mặt lập tức ngẩng đầu lên, giọng nói trầm xuống mang theo sự cảnh cáo, buồn bực gọi tên cô.
Trần Tử Huyên cứng đờ người, theo bản năng không dám động đậy nữa.
Không biết là tâm trạng gì mà lúc bị người đàn ông này gọi tên, mặt cô bất chợt đỏ lên.
“Đưa cô ấy về nhà họ Nguyễn rồi để quản gia xem xét vết thương trên chân cô ấy.”
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng căn dặn lái xe, dùng lực đóng cửa xe lại, cuối cùng còn nhìn cô gái trong xe không rõ có ý gì, nói: “Tôi không muốn cưới một người bị tàn phế!”
Trần Tử Huyên bị anh dạy dỗ, nhếch môi không dám phản bác.
Xe chở Trần Tử Huyên vững vàng chạy xa dần, Nguyễn Chi Vũ đứng im tại chỗ, nhìn bóng xe dần biến mất bằng ánh mắt đăm chiêu…
“Nguyễn Chi Vũ, không phải cậu đi lên đó bắt gian, giận dữ quá nên đánh người ta tàn phế luôn đấy chứ?”
Đột nhiên ở một hướng khác, Lê Hướng Bắc cười ha ha đi về phía bên này, anh ta tận mắt nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ ôm cô gái kia xuống. Cậu ta biết thương hoa tiếc ngọc từ bao giờ vậy chứ?
“Cậu tra ảnh chụp thế nào rồi?” Nguyễn Chi Vũ không để ý đến lời trêu chọc của anh ta, mặt nghiêm khắc hỏi ngược lại một câu.
Lê Hướng Bắc thấy nét mặt này của anh cũng không dám sớ suất, mở miệng nói một cách chi tiết: “Chỉ có ảnh màu, còn trước mắt vẫn chưa có tin tức từ ảnh chụp MMS thẻ vũ trụ…”
Nói xong, Lê Hướng Bắc rũ mắt nhìn màn hình di động trên tay Nguyễn Chi Vũ…
Trên màn hình di động là một ảnh chụp một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau cùng một chỗ được chụp ở một góc đặc biệt, đó chính là Trần Tử Huyên và Triệu Dịch Kiệt.
Ngón tay Lê Hướng Bắc chỉ về phía camera tòa nhà: “Cái này quay được thứ gì không?”
“Trước khi tôi nhận được tin nhắn hình ảnh của cậu, đúng là Triệu Dịch Kiệt đã đến đây nhưng họ không thể nào quấn lấy nhau như trong ảnh chụp.” Nói xong, Lê Hướng Bắc đột nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ, cười có chút nham hiểm, nói: “Vì em họ cậu Triệu Dịch Kiệt được khiêng ra…”
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đó, khuôn mặt lạnh lùng hơi ngẩn ra.
Lê Hướng Bắc càng cười khoa trương hơn: “Vậy mà có thể đánh được một tên đàn ông như Triệu Dịch Kiệt phải vào bệnh viện, không ngờ Trần Tử Huyên lại hung hãn như vậy…”
Trong đôi mắt Nguyễn Chi Vũ hiện lên ý cười khó phát hiện nhưng mặt anh ta vẫn lạnh lùng, xoay người ngồi vào trong xe.
“Đi thăm dò xem Trương Thiến Thiến và Trần Tử Huyên có quan hệ gì?” Anh dựa lưng vào xe, nhàn nhạt mở miệng nói một câu, rồi khép hờ mắt lại nghỉ ngơi.
Lê Hướng Bắc hơi giật mình, cậu ta thực sự đã để tâm đến chuyện của Trần Tử Huyên rồi.
Ngược lại, Lê Hướng Bắc rất đồng tình với Trần Tử Huyên, thì thào một câu: “Vừa rồi cô ấy đã bị cậu dọa rồi đấy…” Khí thế Nguyễn Chi Vũ đen mặt lên lầu bắt gian vừa rồi thực sự khiến người ta sợ hãi.
“Dọa cô ấy sợ?”
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên mở mắt, sắc mặt nặng nề.
Anh nhớ đến dáng vẻ bị thương chân mà còn cậy mạnh của Trần Tử Huyên, buồn bực nói: “Cậu nói tôi dọa cô ấy sợ hả?”
Lê Hướng Bắc hơi giật mình, không biết Nguyễn Chi Vũ bị làm sao, chỉ cảm thấy hình như cậu ta đang hờn dỗi.
Bị ai đó kích thích rồi sao?
“Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết…”
Trần Tử Huyên được tài xế nhà họ Nguyễn đưa về nhà, xe vừa dừng lại, cô nhịn không được ôm ngục cảm thán một tiếng.
Trần Tử Huyên nhớ lại dáng vẻ rất tức giận vừa rồi của Nguyễn Chi Vũ, lại còn nói câu không muốn cưới một người tàn phế, cô lập tức lo lắng: “Khối băng Nguyễn Chi Vũ này thực sự rất khó chung sống đây.”
Quản gia nhà họ Nguyễn nghe nói mắt cá chân cô bị thương nên đã gọi bác sĩ qua, Trần Tử Huyên được nữ giúp việc đỡ ngồi lên xe lăn.
“Mợ chủ, chúng tôi đồng ý cho cô ra ngoài nhưng bây giờ cô đang trong thời kỳ mang thai phải chú ý an toàn, đặc biệt là mang thai ba tháng đầu. Lỡ như sinh non thì không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu.” Lần đầu tiên quản gia dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy dạy dỗ cô.
“Sau này tôi sẽ chú ý.” Trần Tử Huyên cúi đầu, biết lỗi đáp lại một câu.
Lần đầu tiên cô mang thai nên cũng không hiểu rõ lắm, hơn nữa trước đó còn tức giận Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến nên không nghĩ quá nhiều.
Quản gia thấy cô như vậy cũng không mở miệng dạy dỗ cô nữa. Sau khi bác sĩ cẩn thận xử lý vết thương ở mắt cá chân và cánh tay cô, nữ giúp việc đưa cô về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Lúc ăn cơm tối, quản gia sai người đưa cơm thẳng đến phòng ngủ, người tàn tật Trần Tử Huyên đành nằm trên giường không thể chạy loạn nữa.
Ngồi lâu trên giường, mông hơi ê ẩm, thời gian lại sớm quá cô không ngủ được.
Hơn nữa, Nguyễn Chi Vũ đã đi công tác về, có thể tối nay anh sẽ về nhà…
Nét mặt Trần Tử Huyên lập tức cảnh giác lên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Không biết lát nữa Nguyễn Chi Vũ về có mắng mình hay không?
Anh ta sẽ không ở lại phòng ngủ này, có vẻ như anh ta rất ghét bỏ mình… Trần Tử Huyên ngồi trên giường hồi hộp suy nghĩ lung tung.
Ngay lúc này, một tiếng chuông di động lanh lảnh vang lên…