Có lẽ là gần đây quá mệt mỏi, Trần Tử Huyên chỉ định ở trên máy bay nhỏ ngủ một hồi nhưng cuối cùng lại thành ngủ sâu, ngay cả bị ôm xuống máy bay trở về nhà họ Nguyễn cũng không biết. Khi cô tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Trần Tử Huyên đã có thói quen khi cô mở mắt ra thì gần như là theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.
Vẻ mặt của cô có chút không được tự nhiên và giật mình, anh vẫn chưa thức dậy.
Cô và anh nằm trên cùng một cái giường, đang đắp cùng một tấm chăn, đã lấy được quyển sổ đỏ danh xứng với thực nhưng khi cô nhìn khuôn mặt khiến phụ nữ si mê của anh thì một chút vui sướng cũng không có.
Cô và anh được coi là vợ chồng sao?
Bản thân Trần Tử Huyên cũng không xác định, có điều từ sau lần trước cô ở khách sạn bị chảy máu, có một số việc cô đã suy nghĩ rõ ràng.
Người đàn ông như vậy cô không với tới.
Dè dặt gỡ bàn tay Nguyễn Chi Vũ đang khoác lên hông mình ra, cô rụt người một cái định vội đi xuống giường.
“Sớm.”
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, giang tay vòng qua eo cô trực tiếp lôi cô trở lại.
“Sớm, sớm…” Trần Tử Huyên trở về trong ngực anh, chóp mũi đập vào ngực anh, lại khẩn trương đẩy anh ra.
Nguyễn Chi Vũ rũ mắt nhìn sườn mặt ửng đỏ của cô chăm chú.
Cô rất bài xích anh.
Từ sau khi bị chảy máu ở khách sạn thành phố C cô đã an phận không ít nhưng lại trở nên lạnh nhạt.
“Tôi hơi đói, muốn rời giường ăn gì đó.” Trần Tử Huyên tùy ý giải thích một câu.
Cô đói thì đứa bé trong bụng của cô cũng đói, liên quan tới vấn đề của đứa nhỏ, nhà họ Nguyễn sẽ luôn ưu tiên xử lý trước.
Nguyễn Chi Vũ cũng không ngăn cản cô, Trần Tử Huyên thấy anh buông mình ra thì lập tức xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm, thuận tay đóng chặt cửa phòng tắm lại.
Nguyễn Chi Vũ không thích ngủ nướng, anh đã sớm tỉnh lại rồi, chỉ là mới vừa trở về tạm thời không muốn phải bận bịu công vụ, cảm thấy chỉ nằm trên giường với cô như vậy cũng không tệ.
Có điều anh trực tiếp ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia hơi nhíu mày.
Sau khi hai người rửa mặt, ăn một chút bữa sáng đơn giản rồi đi ra phòng khách chính của nhà họ Nguyễn.
Ông cụ Nguyễn nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ cùng đi tới với Trần Tử Huyên thì lại có chút bất ngờ, tâm trạng không tệ lẩm bẩm: “Công ty vỡ nợ sao?”
Trần Tử Huyên đã thích ứng với cách thức hai ông cháu này sống chung, ông cụ đức cao vọng này của nhà họ Nguyễn thật ra thì rất ngây thơ.
“Hôm nay thứ bảy.” Nguyễn Chi Vũ mặt không cảm xúc nhàn nhạt trả lời một câu.
“Cậu Chi Vũ, từ khi cậu về nước tiếp nhận công ty đến nay vẫn chưa từng nghỉ ngơi.”
Quản gia cười một tiếng, vừa pha trà cho bọn họ vừa quan tâm hỏi thăm: “Cô chủ, cô thuộc loại máu RH-AB sao?”
Trần Tử Huyên cố ý ngồi cách Nguyễn Chi Vũ khá xa, gật đầu: “Dạ.”
Lần trước ở thành phố C ra máu hôn mê, thật may mà đã bấm nhầm mà gọi cho Triệu Dịch Kiệt, anh ta kịp thời tới nơi, hơn nữa đúng lúc anh ta cũng thuộc loại máu RH-AB, nếu không cô đã thật sự phải đi gặp thượng đế.
“Bảo bệnh viện bên kia chuẩn bị sản xuất máu dự phòng đi.” Ông cụ Nguyễn phân phó một câu với quản gia.
“Đã sắp xếp xong xuôi.”
Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn Trần Tử Huyên ở đối diện một cái, đột nhiên nói một câu.
Ông cụ Nguyễn và quản gia hai mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình, từ lúc nào mà anh lại quan tâm tới những chuyện vụn vặt như thế này.
Nguyễn Chi Vũ không nói nhiều, anh giống như bề bộn rất nhiều việc mà đứng lên từ trên ghế salon, bước chân đi thăng về phía thư phòng.
Quản gia và bọn họ đều biết chuyến này Nguyễn Chi Vũ đi đến thành phố C thì ở lại một tuần, nhất định là có rất nhiều công vụ đang chờ anh phê duyệt, hơn nữa tháng sau là kỷ niệm năm mươi năm thành lập tạp đoàn IP&G.
“Ông nghe nói lúc cháu bị xuất uyết hôn mê trong khách sạn ở thành phố C là Dịch Kiệt đã kịp thời cứu cháu…”
Ông cụ Nguyễn bưng tách trà màu trắng nhạt trên bàn lên hớp một ngụm.
Tiếp tục hỏi Trần Tử Huyên một ít chuyện: “Lúc ấy nghiệt chướng kia không ở bên cạnh cháu hả, sao cháu không trực tiếp gọi điện thoại cho nó?”
Ông lão vừa hỏi ra câu này, bước chân của Nguyễn Chi Vũ ở bên kia cầu thang chậm lại một chút.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngẩn ra, đáy mắt có chút cảm xúc phức tạp.
“Thai nhi bây giờ rất khỏe mạnh…” Cô rũ đôi lông mi dài xuống không trả lời vào câu hỏi.
Ông cụ Nguyễn nhướn mày, thấy vẻ mặt cô rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện hôm đó.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở cầu thang bộ, đáy mắt thoáng qua vài suy nghĩ sâu xa, bước chân đi thẳng lên lầu.
“Đúng rồi, cô chủ, về chuyện hôn lễ của nhà họ Triệu…”
Quản gia đột nhiên nghĩ tới một ít chuyện, vẻ mặt nhìn về phía Trần Tử Huyên có chút kỳ lạ: “Hôn lễ của biểu thiếu gia cô muốn tham gia không?”
Biểu thiếu gia Triệu Dịch Kiệt của nhà họ Nguyễn và người vợ trước Trần Tử Huyên này có quan hệ mập mờ phức tạp, hơn nữa gần đây Trần Tử Huyên ở thành phố C xảy ra chuyện ngoài ý muốn là Triệu Dịch Kiệt cứu cô…
“Nhà họ Nguyễn cần tôi tham dự, tôi đi ngay.” Khuôn mặt Trần Tử Huyên không có vẻ gì, trả lời rất khách sáo.
Quản gia cảm thấy cô lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, suy đoán hỏi: “Cô chủ, có phải cô có hiểu lầm gì không…”
Hiểu lầm?
Cô và anh có thể có hiểu lầm gì…
“Oánh Oánh, có phải gần đây cô và Nguyễn Chi Vũ có hiểu lầm gì không?”
“Oánh Oánh, vô dụng thôi, đừng gọi nữa.”
Mà lúc này trong nhà ăn cao cấp là Lưu Oánh Oánh cả người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, khí chất ôn văn thanh nhã, nhưng bây giờ cô ta rất gấp, cô ta không ngừng gọi đi gọi lại cho một dãy số, nhưng điện thoại di động bên kia vẫn thông báo bận.
Nười quản lí Annie ngồi đối diện cô ta sắc mặt vô cùng lo âu: “Điện thoại Nguyễn Chi Vũ đưa số của chúng ta vào danh sách đen rồi.”
Không chỉ như vậy, gần đây thái độ của các hãng quảng cáo và đoàn phim trở nên lạnh nhạt với bọn họ rất nhiều…
“Tại sao lại như vậy!”
Lưu Oánh Oánh nổi dóa, cuối cùng tức giận ném thẳng điện thoại di động xuống đất.
“Ôi, đại minh tinh của cúng ta có vẻ rất phiền não, có phải bị người ta đá rồi hay không?”
Trương Tiểu Vi đúng lúc cũng đang dùng cơm ở nhà ăn này, khuôn mặt mang theo nụ cười sãi bước đi về phía bọn họ, giọng điệu kia rõ ràng là đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Lưu Oánh Oánh nghe được giọng của cô ta thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt âm trầm: “Họ Trương kia, cô tốt nhất đừng trêu chọc tôi.”
Vóc người Trương Tiểu Vi cao gầy, đứng bên cạnh Lưu Oánh Oánh, ánh mắt khinh thường liếc cô ta một cái: “Lưu Oánh Oánh, bây giờ không có Nguyễn Chi Vũ làm núi dựa cho cô, cô không là gì cả!”
“Trước đó cô có bản lĩnh giành vai của tôi, bây giờ tôi sẽ cho cô nếm thử cái cảm giác gọi là đi khắp nơi đều đụng phải vách tường.” Trương Tiểu Vi vãn oán hận việc trước đó cô ta giành lấy vai chính của mình.
Annie nghe cô ta nói như vậy lập tức căng thẳng.
“Chị Trương Tiểu Vi, chị đừng nói như vậy, chuyện giành vai trước đó thật sự chỉ là hiểu lầm, chúng tôi đâu dám đối nghịch với chị.”
“Chị Trương Tiểu Vi là con dâu nhà họ Trần, mọi người đều biết chị là vì lý tưởng mới làm diễn viên, nhưng chúng tôi lại không giống vậy, chúng tôi làm việc chết bỏ cũng chỉ vì một chút danh tiếng, lăn lộn kiếm miếng cơm…”
Lưu Oánh Oánh nghe được người quản lí của mình tự hạ thấp như vậy lập tức sầm mặt quát: “Annie, cô im miệng!”
“Đi thôi, người của công ty hôn lễ đang đợi chúng ta…” Mà lúc này, ở cửa nhà ăn có một người đàn ông gọi bọn họ một tiếng.
Đám người Lưu Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn lại thì có chút giật mình, là Triệu Dịch Kiệt.
Tay phải Triệu Dịch Kiệt dắt một cô bé chừng ba tuổi, bên trái là Trương Thiến Thiến, anh nhìn Lưu Oánh Oánh, vẻ mặt thoáng qua phức tạp.
Lưu Oánh Oánh này rất giống cô…
Anh ta cúi đầu, nói nỏ với Trương Thiến Thiến bên cạnh: “Bảo chị em nhanh lên một chút, chúng ta phải đi.” . Được copy 𝙩ại ++ T𝗿ùmT𝗿 𝙪yện.Vn ++
Trương Tiểu Vi cũng không có hứng thú ầm ĩ với Lưu Oánh Oánh, cười lạnh một tiếng: “Lưu Oánh Oánh, vẫn là quan lí của cô tương đối có đầu óc…”
Ánh mắt Trương Tiểu Vi nhìn về phía bọn họ giống như là xem cuộc vui vậy, cao ngạo sãi chân dài lập tức bỏ đi.
“Trương Tiểu Vi cô thì sao chứ, mới 20 tuổi đã leo len giường lão già 50 tuổi, tôi khinh, thứ đồ không biết xấu hổ…” Khuôn mặt Lưu Oánh Oánh tức giận đùng đùng, mắng về phía bóng lưng Trương Tiểu Vi.
Người quản lí vội vàng kéo cô ta ngồi xuống, nhắc nhở một câu: “Oánh Oánh, cô phải chú ý hình tượng!”
“Cô bây giờ không giống trước kia, hiện tại truyền thông sẽ không còn kiêng nể mà tung tin tức trái chiều về cô. Nếu cô còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới thì phải nhịn, Trương Tiểu Vi chị ta dù sao cũng là con dâu nhà họ Trần, điều này người trong giới đều biết, mọi người không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật, cô đối nghịch với chị ta sẽ không có lợi.”
Cục tức của Lưu Oánh Oánh lên tới trên đầu nhưng lại không có cách nào phản bác.
Nguyễn Chi Vũ không để ý tới cô ta, cô ta không có cách nào, Nguyễn Chi Vũ và những người đàn ông khác không giống nhau, anh căn bản không thích phụ nữ có dáng vẻ nũng nịu yêu mị.
Nhưng cô ta rất không cam lòng!
“Oánh Oánh, lúc đầu tại sao Nguyễn Chi Vũ lại tiếp cận cô?” Người quản lí đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện, nhỏ giọng hỏi một câu.
Trong đầu Lưu Oánh Oánh trong nháy mắt thoáng qua một ý nghĩ, sắc mặt chợt trắng bệch.
Ánh mắt cô ta hung trợn mắt nhìn người quản lí, có chút mất khống chế rống to về phía cô ta: “Annie, cô có ý gì? Nguyễn Chi Vũ anh ấy thích tôi, người anh ấy yêu là tôi!!”