Hôm nay Trần Tử Huyên ở nhà một mình. Cô ngồi ở trước bàn ăn, thần thái tự nhiên uống hơn nửa ly sữa đậu nành, khoảnh khắc Chu Tiểu Duy đóng cửa lại rời đi, cô lập tức buông bữa sáng xuống, thật ra cô không hề có khẩu vị, đều chỉ đang giả vờ thôi.
Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, nhanh chóng đứng lên, trực tiếp đi tới ban công, nâng cái thang hợp kim có thể co duỗi vào.
Đầu tiên cô để chiếc thang dựa vào một mặt tường phía Đông phòng khách nhỏ, sau đó leo lên, giơ tay, ngón tay vô cùng lưu loát khẩy một món dụng cụ màu đen chỉ to bằng ngón tay cái trong một góc bí ẩn.
Sau đó lại làm tương tự với ba góc còn lại trong căn phòng, tìm được tổng cộng ba món dụng cụ điện tử, đây là cameras theo dõi vô tuyến.
Cô biết, không chỉ phòng khách nhỏ, đến phòng cho khách của cô, thậm chí ban công cũng bị lắp đặt cameras, ngoài phòng tắm và toilet thì trong căn nhà này gần như không góc chết.
Cô không tìm cameras ở những nơi khác, như vậy không cần thiết.
Cô trực tiếp ném bốn chiếc cameras trong phòng khách nhỏ này vào trong thùng rác, kéo thang hợp kim về lại ban công, lại tìm trong ngăn tủ chứa đồ bên cạnh ban công, trong ngăn tủ một cái bảng trắng kích cỡ tầm 90*60 centimeter, một chiếc bút lông chuyên để viết bản cùng với miếng dẻ lau.
Sau đó cô yên vị trên ghế sofa, đặt tấm bảng này lên chân, tay trái đỡ, tay phải cầm bút viết chữ vẽ tranh…
Ngẫu nhiên cô sẽ nhíu đôi mày thanh tú, có chút tức giận lau toàn bộ những gì đã viết trên bảng, sau đó lại viết lại lần nữa.
“Không phải như thế, không phải như thế…” Trần Tử Huyên thì thào một câu.
Tay phải cô cầm bút, đôi mắt khép hờ như đang ép mình nhớ lại, dựa vào trí nhớ, bàn tay cô lại nhanh chóng ghi chép trên bảng trắng, cô còn vẽ một sơ đồ phân tích, cô đang viết thứ gì đó theo suy nghĩ dẫn dắt, trong đầu giống như đang xâu chuỗi lại những mảnh nhỏ ký ức hỗn loạn.
Nhưng mỗi lần cô đều dừng lại, vẻ mặt cực kỳ áp lực, nặng nề, giống như có chỗ nào đó không nghĩ ra, có chỗ nào đó không thích hợp.
Cả căn nhà đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh nho nhỏ lúc cô ngẫu nhiên ra sức xóa bảng.
Đột nhiên, một hồi tiếng chuông điện thoại di động thanh thúy vang lên.
Vẻ mặt cô ngớ ra, bút trên tay cũng theo đó rơi trên mặt đất, sau đó cô quay đầu nhìn về phía chiếc điện thoại còn đang lóe sáng đặt trên tủ ti vi.
Trần Tử Huyên bày ra vẻ mặt thật sự cảnh giác, cô lập tức cầm lấy dẻ lau toàn bộ con chữ cùng sơ đồ đã ghi trên bảng.
Có vẻ như cô không quá để ý đến cuộc điện thoại này, cô đặt bảng trắng sang một bên ghế sofa, sau đó cúi người muốn nhặt lại cái bút chuyên dụng vừa rồi rơi trên sàn, không biết đã lăn đi đâu.
Cô vẫn đang cúi người tìm kiếm, rất nhanh cô phát hiện chiếc bút lăn vào đáy chậu phát tài bên trái tủ đặt TV, cô thuận thế giơ tay với lấy, sau đó động tác của cô thoáng chần chờ, ánh mắt nhìn chằm chằm một món đồ trang trí màu đỏ kiểu Trung Quốc treo trên thân cây phát tài.
Cô cầm bút lên, nhưng đồng thời cũng giật mạnh thứ trên thân cây phát tài xuống.
Lúc tay Trần Tử Huyên chạm vào món đồ trang trí kia, vẻ mặt cô thoáng chốc trở nên nghiêm túc.
Mặt mày cô không chút thay đổi, lật mặt sau của cái thứ trang trí xinh xắn khéo léo chỉ bằng bàn tay người phụ nữ này lên, một chiếc kính phản quang xuất hiện trước mắt, lại là một chiếc cameras.
“Rốt cuộc trong căn nhà này có bao nhiêu cameras thế?”
Chiếc cameras này hiển nhiên khác loại với cái mà trước đó cô phát hiện, là một nhóm người khác ư?
Di động trên tủ TV vẫn không ngừng vang lên, đối phương cứ bám riết không tha.
Trần Tử Huyên lườm dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình điện thoại một cái, tay trái nắm chặt chiếc cameras màu đỏ mới tìm được trong lòng bàn tay, như đang đè nén thứ cảm xúc nào đó, cô dùng hết sức tàn nhẫn bóp chặt nó, mà trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì.
“Anh là ai?”
Cô bấm nút nghe, giọng nói khàn khàn khẽ thốt ra ba chữ.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam có hơi xa lạ vang lên: “Chào cô, tôi là bác sĩ chủ trị vẫn luôn phục trách bệnh án trước đó của cô, An Lỗi.”
“Có lẽ cô không nhớ rõ tôi, chính là ngày cô gặp tai nạn xe cộ đó, tôi là bác sĩ phụ trách…” Đối phương thấy cô không có động tĩnh gì, định nói tường tận cho cô nhớ lại.
Kết quả Trần Tử Huyên như bị cái gì kích thích, nghiến răng nghiến lợi đáp lại ông ta một câu: “Tôi biết, ông là chủ nhiệm An.”
Chính là vị chủ nhiệm An chịu trách nhiệm mổ chính cho cô lúc cô bị đưa vào phòng phẫu thuật.
Sao cô có thể quên được.
Đối phương như đã nghe ra điều bất thường trong giọng nói của cô, nhưng ông ta vẫn vô cùng kiên nhẫn hỏi: “Cô Trần, lần này tôi gọi điện thoại cho cô chỉ muốn hỏi thăm đôi chút, hiện tại cô thấy trạng thái tinh thần của mình thế nào…”
“Rốt cuộc thì ông đang làm việc cho ai?”
Trần Tử Huyên lạnh lùng mở miệng, đột nhiên cắt ngang cái gọi là hỏi thăm của ông ta.
Đối phương không biết đang kinh ngạc vì lời của cô, hay là do vẫn chưa lấy lại tinh thần mà ngớ người ra hai giây mới lên tiếng: “Cô Trần, có phải hiểu lầm gì tôi không, tôi chỉ lo lắng tinh thần của cô xuất hiện sự hỗn loạn…”
“Tinh thần hỗn loạn?”
“Có phải ông muốn nói với tôi là, những lời tôi nghe thấy trong phòng phẫu thuật chỉ là những suy nghĩ miên man của tôi không, ông tưởng tôi không biết à?”
Trần Tử Huyên nắm chặt điện thoại, hồi ức khiến cho sắc mặt cô càng lúc càng u ám, cảm xúc đang dần tiến tới bùng nổ, không thể khống chế mà gào lên: “Ông tưởng tôi không biết gì à, mấy người thật sự tưởng tôi không biết gì sao!”
“Trận tai nạn xe kia, không phải… tôi rõ ràng không hề bị thương, tôi là bị người ta tấn công dẫn đến hôn mê, tôi đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của mấy người trong phòng phẫu thuật, trong căn phòng phẫu thuật lạnh lẽo kia, có người dặn các ông nhất định phải quay lại quá trình phẫu thuật, tôi cảm nhận được ông dùng con dao phẫu thuật lạnh băng mổ bụng tôi, tôi nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, tôi biết hết, tôi đều biết hết!” Sau cùng, cô kích động không ngừng, thanh âm cũng trở nên lanh lảnh.
“Mấy người đều đang lừa tôi, mấy người kết phường với nhau lừa tôi!”
Cô đứng ở trong nhà, rõ ràng chỉ có một mình cô ở lại đây, nhưng cô lại cảm thấy như có vô số đôi mắt đang không chớp nhìn chằm chằm mình, cô hận loại cảm giác này.
“Tôi không phải tượng gỗ, tôi nói cho ông biết, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách chi phối cuộc đời của tôi.”
Cảm xúc căm hận cuồn cuộn trào dâng trong lòng cô, tay trái vẫn nắm chặt chiếc cameras ngụy trang màu đỏ, ném mạnh lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, thoáng chốc cameras mini vỡ vụn thành từng mảnh, văng khắp nơi trên mặt đất.