“Phải… Giờ cháu đang trên đường đến Tập đoàn hàng không IP&G.” Mặt trời giữa trưa treo cao, một chiếc Rolls – Royce màu vàng champagne vững vàng chạy thẳng vào trung tâm thành phố. Trần Tử Huyên ngồi ghế sau nói chuyện với ông nội Nguyễn: “Cuối tuần có một buổi liên hoan với bạn học cũ hồi phổ thông ạ, vừa hay cô ấy cũng là nhân viên của công ty.”
“Nguyễn Chi Vũ?” Ông cụ chợt hỏi cái tên này.
Cửa kính xe ảnh ngược ra vẻ mặt giật mình của Trần Tử Huyên, cô nói chi tiết: “Anh ấy không sao, mấy ngày nay cũng không đau nửa đầu nữa.”
Trước khi cúp máy, ông nội Nguyễn ném lại một câu: “Đã đến công ty thì gọi cho nó một cuộc…”
Gọi điện thoại cho Nguyễn Chi Vũ à?
Trần Tử Huyên nhẹ nhàng chạm màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm số di động của Nguyễn Chi Vũ, thoáng do dự nhưng cuối cùng cô vẫn bấm gọi.
Đặt di động bên tai, cô khẩn trương suy nghĩ xem nên nói gì với anh. Không đợi được bao lâu, Trần Tử Huyên buông di động, trong mắt ánh lên chút mất mát khó thấy.
Không có người nhấc máy.
Vừa rồi cô thấp thỏm khẩn trương cái gì? Cô cảm thấy thời gian này mình rất mẫn cảm.
“Tôi đang ở sảnh dưới tầng một Tập đoàn hàng không IP&G, tôi đến tìm bạn đi ăn cơm trưa.” Xe đến công ty, cô xuống xe tùy tay soạn một tin nhắn gửi cho Nguyễn Chi Vũ.
Mười phút sau cũng không nhận được tin nhắn đáp lại, Trần Tử Huyên cũng không chú ý lắm. Chắc anh đang bận.
Cô bước vào sảnh lớn Tập đoàn hàng không. Lần trước có hẹn mà không gặp được Chu Tiểu Duy, lần này Trần Tử Huyên dứt khoát ở trong công ty chờ cô ấy tan tầm.
Gần đến mười hai giờ, nhân viên của công ty lục tục xuống ăn trưa, năm chiếc thang máy phía Tây cũng bắt đầu chen chúc.
“Chu Tiểu Duy?”
Trần Tử Huyên thấy bóng người mặc váy kiểu tây trang ở cửa thang máy thì cười gọi.
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người đã gần bảy năm không gặp nhau rồi. Nhưng Chu Tiểu Duy trông vẫn như trước đây, không thay đổi gì nhiều.
“Chu Tiểu Duy, phiền cô đừng có đem mấy chuyện nợ tiền nhà cô đến công ty làm loạn được không hả? Làm cùng bộ phận với người như cô thật đúng là mất mặt.
Trần Tử Huyên vừa đến gần đã nghe được một giọng nữ lanh lảnh, mang theo ngạo mạn trào phúng.
“Này, cô ăn nói khó nghe như vậy làm gì?” Trần Tử Huyên quay sang bên kia hô lớn một tiếng.
Nghe được có người nhúng tay vào, hai người đang tranh cãi đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên.
Chu Tiểu Duy vừa liếc một cái đã nhận ra cô: “Trần Tử Huyên.” Giọng cô ấy kích động.
Mà mặt cô gái vừa tranh cãi với Chu Tiểu Duy chợt trở nên vô cùng khó xem, tựa như kiêng kị cái gì, xoay người muốn chuồn.
“Người vừa nãy…” Trần Tử Huyên nhìn bước chân vội vàng của đối phương, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.
“Quan Doanh.” Chu Tiểu Duy nhỏ giọng nói: “Cũng là bạn cùng lớp chúng ta ngày xưa.”
Trần Tử Huyên nhướng máy, chẳng trách nhìn quen vậy.
“Cô ta bắt nạt cậu à?”
Trần Tử Huyên nhìn gương mặt bánh bao trắng nõn của Chu Tiểu Duy, lớn lên rất có nét, khí chất lại thành thục hơn một ít. Nhưng trông cô ấy vẫn có vẻ rất mềm mại dễ bắt nạt như trước kia.
“Không tính là bắt nạt. Là nhà tôi ra chuyện xấu thôi.” Chu Tiểu Duy tự nhiên kéo tay cô, dẫn cô ra khỏi công ty, nhỏ giọng nói hết lời: “Sáng nay mẹ tớ tự nhiên chạy đến công ty làm loạn nên Quan Doanh mới như vậy.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Trần Tử Huyên quay đầu nhìn cô ấy. Cô nhớ rõ từ lúc Chu Tiểu Duy rất nhỏ thì mẹ cô ấy đã mang cô ấy theo tái giá, ba kế của cô ấy rất khắc nghiệt với cô ấy. Mẹ cô ấy lại hùa theo người đàn ông kia, thường xuyên vô cớ đánh chửi cô.
Hai người đến một cửa hàng cơm Tây, đơn giản gọi vài món ăn trưa.
Chu Tiểu Duy cũng không cố kỵ cái gì, trực tiếp nói với cô: “Ông anh hờ của mình muốn kết hôn, mẹ muốn mình cho anh ta 30 vạn.”
“Cậu cho thật à?” Trần Tử Huyên tức giận.
Cô biết anh kế của Chu Tiểu Duy là kẻ không ra gì. Bình thường chỉ biết sống phóng túng, rõ ràng không phải người có tiền lại nằng nặc dùng thẻ tín dụng quẹt đồ hàng hiệu, sau đó tìm Chu Tiểu Duy chùi mông cho.
Chu Tiểu Duy cầm trà sữa lên hút một ngụm, cười khổ: “Vừa mở miệng đã muốn mình lấy ra 30 vạn, mình lại không phải cô chủ nhà giàu sang gì cho cam. Mình không có tiền.”
“Tháng trước mình đã nói với mẹ rồi, 30 vạn là không có, nhiều lắm cho anh ta 3 vạn thôi. Cậu cũng biết tính mẹ mình đấy, bà ấy thích thiên vị hai ba con kia hơn, cả ngày đều sợ người ta không cần bà ấy nữa. Bà ấy hung hăng mắng mình một trận, nói mình ích kỷ, sau này dù có lập gia đình cũng cần dựa vào nhà mẹ đẻ. 30 vạn là phải cho, bằng không anh ta không cưới được vợ thì đều do mình làm hại.
Chu Tiểu Duy uể oải nói xong, cầm đũa gắp một miếng rau xanh nhai nhai, không hứng thú ăn uống cho lắm.
“Cậu mới ra ngoài làm việc ba năm, không có tiền gửi ngân hàng cũng là bình thường. Mẹ cậu làm sao thế? Vì con chồng mà mở miệng đòi con đẻ 30 vạn. Chẳng lẽ buộc cậu đi vay mượn sao? Đúng là bị bệnh!”
Chu Tiểu Duy thấy Trần Tử Huyên ngồi đối diện tức tím mặt thì chợt bật cười.
Ngày còn đi học, trong nhà cô ấy chưa bao giờ không xảy ra chuyện xấu. Bạn trong lớp âm thầm khinh thường cô ấy, lén lút thì thào bàn luận. Trần Tử Huyên lập tức đứng lên đập bàn cái 'rầm', cả lớp đều yên tĩnh xuống.
Cô ấy thích Trần Tử Huyên vì người bạn này chưa bao giờ ưa tính kế, sống rất đơn giản, thẳng thắn, chẳng qua có vài phương diện tương đối chậm hiểu thôi.
“Không nói mấy chuyện mất vui này nữa, dạo này cậu thế nào? Chồng cậu đâu?” Chu Tiểu Duy nhìn cô, cười như con cáo nhỏ gian xảo. “Trần Tử Huyên, không phải cậu nói anh ấy cùng công ty với mình à? Tên anh ấy là gì?”
Tinh tinh…
Trần Tử Huyên còn chưa đáp lời thì thấy điện thoại báo tin nhắn mới.
“Vừa họp xong.” Nguyễn Chi Vũ đáp lại cô.
Này tính là giải thích à?
Thì ra vừa rồi anh không nhận điện thoại là vì đang họp. Không biết sao thấy mấy chữ này Trần Tử Huyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn màn hình di động, hơi chần chừ. Cô nghĩ có phải mình nên nhắn lại cho anh không? Ví dụ nhắn cô đang ở quán đồ Tây đối diện công ty chẳng hạn.
Có lẽ anh còn đang bận, gửi tin nhắn sẽ quấy rầy anh.
“Trần Tử Huyên, cậu ngây người cái gì?” Chu Tiểu Duy ngồi đối diện thấy cô rối rắm thì hỏi.
“Không có gì.”
Cô dứt khoát để di động vào túi xách, lại nói chuyện nghiêm chỉnh với Chu Tiểu Duy: “Đúng rồi, lúc trước cậu nói buổi họp mặt bạn học phổ thông ấy, có lẽ mình sẽ không đi.”
“Cậu không đi á?”
Chu Tiểu Duy dùng đôi mắt nhỏ quét Trần Tử Huyên một vòng. Lúc đi học Trần Tử Huyên chính là hoa khôi rất nổi danh, giờ cô ấy càng thêm yêu nghiệt rồi. Mà nhìn làn da trắng nõn non mềm này thôi, chắc chắn là được đàn ông nuôi dưỡng.
“Chắc không phải chồng cậu không cho đi chứ? Ha ha, người lập gia đình là khác hẳn, còn có gác cổng nữa chứ.” Chu Tiểu Duy cười trêu chọc.
Trần Tử Huyên không phủ nhận, cúi mặt ăn mỳ ý trên bàn, có hơi xấu hổ.
Đúng là vì cô lo nhà họ Nguyễn không đồng ý cho cô đi. Hơn nữa loại liên hoan này chắc chắn phải uống rượu, cô lại mang thai, không thể uống rượu được.
Chu Tiểu Duy cười tủm tỉm dụ dỗ: “Trần Tử Huyên, cậu không đi cũng không sao. Nhưng mình nghe nói năm nay bọn họ mời trợ giáo trước đây của chúng ta đến làm người phụ trách hoạt động đấy. Cậu thật sự không đi à? Rất nhiều bạn gái đều vì anh đẹp trai trợ giáo mới báo danh tham dự ấy.”
“Mình chẳng ấn tượng gì với trợ giáo cả.”
“OK, mình hiểu rồi, cậu chỉ thích loại đàn ông kỹ thuật béo mềm thích ở nhà dễ bắt nạt như chồng cậu thôi ấy gì.”
Chu Tiểu Duy bày ra bộ dáng đau đớn muôn phần. Trước kia Trần Tử Huyên còn thề son sắt phải gả cho một anh đầu bếp. Tốt nhất là béo một chút, tính tình tốt, giỏi nhịn đòn, hơn nữa tỷ lệ ngoại tình thấp.
Hiểu lầm lớn rồi!
Trần Tử Huyên đang muốn giải thích một chút, dù sao chẳng may sau này Chu Tiểu Duy gặp Nguyễn Chi Vũ lại chỉ vào mặt anh gọi béo – yếu – lười thì không hay lắm.
“Đúng rồi Trần Tử Huyên, mình kể cậu nghe. Hôm nay lúc mình lên tầng cao nhất trong công ty nộp báo cáo cho bộ phận thư ký hình như gặp được người quen đấy.” Chu Tiểu Duy nhớ đến một sự kiện, cực kỳ kích động nói liền một hơi, không để người khác có cơ hội xen miệng.
Gương mặt trắng nõn của cô ấy đỏ lên: “Bóng lưng người kia giống trợ giáo trước đây của chúng ta lắm nhé! Cậu nói xem liệu có phải anh ấy không?”
Tầng cao nhất của Tập đoàn hàng không IP&G, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trần Tử Huyên là văn phòng của Nguyễn Chi Vũ ở tầng cao nhất.