“Trong vụ tai nạn xe này, đúng thật là em đã uống say, em muốn đuổi kịp mọi người nhưng thật sự không muốn đụng trúng mọi người, xe của em đã bị người ta động tay động chân. Rõ ràng đối phương muốn lấy mạng của anh, đối thủ của anh và anh rất giống nhau, chiêu mượn đao giết người này thật là độc ác.” Ánh mắt Triệu Dịch Kiệt sáng quắc, nhìn thẳng vào anh mang theo vẻ hận thù.
“Nhưng sau khi sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Trần Tử Huyên, bọn họ đều nói bởi vì ân oán giữa em và Trần Tử Huyên nên mới liên luỵ đến cậu chủ Nguyễn anh… Cho dù người ngoài nói thế nào đi nữa nhưng Nguyễn Chi Vũ, từ tận đáy lòng anh biết rõ chính anh mới là người đã liên lụy đến Trần Tử Huyên, đừng nghĩ rằng mình đã cứu cô ấy thì vĩ đại đến mức nào, thật ra anh mới chính là tai họa lớn nhất của cô ấy.”
Triệu Dịch Kiệt hơi kích động, nghiến răng nghiến lợi mang theo vẻ không cam lòng và tức giận.
“Không có anh, Trần Tử Huyên mới sống tốt hơn…”
Những lời sau đó không thể tiếp tục được nữa, bởi vì Nguyễn Chi Vũ đã sầm mặt xuống, cánh tay phải đang vươn ra nắm lấy cổ anh ta, đẩy mạnh rồi ấn anh ta vào tường đến mức không thể nhúc nhích.
“Nguyễn Chi Vũ, anh, anh đang chột dạ… hay là lo lắng…” Triệu Dịch Kiệt cố gắng bẻ các ngón tay của Nguyễn Chi Vũ bằng cả hai tay và nói bằng giọng ngắt quãng.
“Hiện tại Trần Tử Huyên yêu anh rất nhiều. Cô ấy tùy hứng bướng bỉnh nhưng cũng rất liều lĩnh.” Triệu Dịch Kiệt nói với vẻ mặt tức giận, dùng hai tay đẩy mạnh để thoát ra khỏi Nguyễn Chi Vũ, tự giác lui về phía sau.
Triệu Dịch Kiệt đặt tay phải lên cổ anh ta, hít một hơi thật sâu, nhếch miệng cười tự giễu: “Em không cam tâm, thật sự không cam tâm.”
“Mấy ngày nay em đã nghiêm túc nhớ lại những chuyện trước kia… Khi em rơi xuống sông và suýt bị xe tải đâm, bất cứ khi nào Trần Tử Huyên nhìn thấy thì sẽ lao ra và cố gắng hết sức để cứu em.”
“Cho nên em nghĩ nếu em vẫn còn mối quan hệ vợ chồng thân thiết với cô ấy, có lẽ Trần Tử Huyên sẽ đối xử với em rất tốt, đột nhiên em muốn có cô ấy ở bên cạnh mình… Không ai yêu em một cách đơn giản và thuần khiết như cô ấy, ngay cả mẹ em đối xử tốt với em cũng chỉ vì sự kế thừa tài sản của dòng họ mà thôi.”
Giọng anh ta trầm xuống, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại.
Dù sao quá khứ cũng đã trôi qua, cô không còn thích anh ta nữa, có lẽ cô chưa từng thích anh ta, chỉ ngộ nhận là yêu mà thôi.
Hành lang viện dưỡng lão rất yên tĩnh, bên trái chợt có mấy tiếng bước chân truyền đến.
Triệu Dịch Kiệt ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ ở phía đối diện, Trần Tử Huyên hơi giật mình, trong tiềm thức cô tăng tốc đi về phía họ.
Nguyễn Chi Vũ không quay lại, nhưng anh biết đó là cô.
“Những vấn đề phức tạp của nhà họ Nguyễn và những đối thủ độc ác nham hiểm của anh… anh họ, em hy vọng anh có thể giải quyết những vấn đề này và đừng liên luỵ đến chị dâu họ.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Dịch Kiệt rất bình thường và thoải mái, với một nụ cười thương mại, anh ta hạ giọng: “Tốt hơn hết là anh đừng quá kiêu ngạo, trên đời này không phải ai cũng có thể khiến anh vừa lòng đẹp ý, sẽ luôn có người đánh ngã được anh…”
Nguyễn Chi Vũ nheo mắt nhìn thẳng vào nụ cười không rõ cảm xúc của anh ta, vừa định mở miệng thì Trần Tử Huyên đã đi đến bên cạnh anh: “Hai người đang nói cái gì vậy?”
“Dì em không có ở đây, về nhà thôi.”
Sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ không tốt, không thèm nhìn Triệu Dịch Kiệt trước mặt nữa, tay phải tự nhiên ôm lấy eo cô, dùng sức kéo nhẹ cô vào lòng, có ý như tuyên bố chủ quyền vậy.
Trần Tử Huyên không hề phản ứng lại, nhưng cô cảm thấy rằng tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ không tốt lắm.
Cô đoán, bọn họ đang cãi nhau?
Tuy nhiên, với tính cách của Nguyễn Chi Vũ sẽ không chủ động gây gổ với người khác, có lẽ Triệu Dịch Kiệt đã làm phiền anh.
Nguyễn Chi Vũ đưa cô xoay người rời đi, Trần Tử Huyên cũng không muốn chọc giận anh nên đã bước đi với anh.
“Đợi đã.”
Người đàn ông phía sau sải bước tới và chặn lại ngay trước mặt họ.
Trần Tử Huyên nhìn Triệu Dịch Kiệt trước mặt, cảm giác đầu tiên là dường như anh ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô hơi do dự: “Có chuyện gì?”
“Trần Tử Huyên, anh mang cho em một thứ.” Anh ta nhìn thẳng vào cô, cầm một chiếc túi nhỏ đưa tới trước mặt cô.
“Không cần…” Cô từ chối theo bản năng.
“… Trần Tử Huyên, chiếc hộp gỗ của em.”