Khiêu khích đàn ông một cách bừa bãi sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, nhất là còn dám chọc tức người đàn ông của mình ở trên giường…
Nguyễn Chi Vũ dùng mối quan hệ hợp pháp làm cái cớ, trong chớp mắt đã “ăn sạch sành sanh” người phụ nữ thích gây chuyện kia, anh ngồi dựa vào đầu giường nhìn Trần Tử Huyên đang nằm trên gối ở bên cạnh với vẻ mặt mệt mỏi, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ khiến anh lại mắc cười.
Anh nhận thấy rằng việc dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực là rất hiệu quả đối với vợ mình, nếu không anh sẽ thực sự bị tổn hại đến sức khoẻ nếu cô cứ tiếp tục giày vò anh như thế.
“Cười cái gì…”
Đã kiếm được món hời mà còn cười thật nham hiểm.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, hai má ửng hồng, có vẻ rất tức giận. Cô muốn đấm vào ngực anh, nhưng khi giơ tay lên lại chẳng còn chút sức lực nào. Đồ chết tiệt, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Tại sao mỗi lần xong chuyện thì tên đàn ông thối này luôn tràn trề sức sống, thể lực của anh rất tốt, còn Trần Tử Huyên lại thấy toàn thân bủn rủn. Cô tức giận ôm lấy đùi anh rồi ghé sát đầu vào mà cắn cho anh một nhát.
Cô còn hùng hổ hét lên: “Nguyễn Chi Vũ, anh dám bắt nạt em trước mặt con cái, anh chờ đó, khi nào con chào đời nhất định em sẽ trả thù…”
Răng nanh của Trần Tử Huyên rất sắc, bị cô cắn một nhát, khỏi phải nói, đương nhiên là rất đau rồi.
Lúc này Nguyễn Chi Vũ đang có tâm trạng rất tốt nên anh không so đo với người phụ nữ nhỏ bé này, dùng lòng bàn tay to xoa xoa đầu cô rồi hù doạ cô: “Trần Tử Huyên, còn muốn lần nữa sao?”
Trần Tử Huyên giật thót tim: “… Con anh mệt lắm rồi, chúng muốn đi ngủ.”
Cô quấn chăn lại, lập tức lăn vào trong góc giường.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô giống y như con đà điểu thì bật cười thành tiếng.
Anh đưa tay kéo chăn ra rồi cúi xuống hôn vào giữa hai lông mày của cô, không nói thêm câu nào, anh bước xuống giường, thay quần áo rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.
Đôi má của Trần Tử Huyên vẫn còn hơi đỏ, cô nằm nghiêng cho đến khi nghe thấy tiếng anh đóng cửa, sau đó mới thả lỏng người.
“Tại sao mình lại căng thẳng như vậy chứ…”
Đôi khi ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao tim lại đập loạn xạ như vậy.
Tim đập rất nhanh, cảm thấy ngọt ngào trong lòng và hơi choáng váng… Đó là một cảm giác thật tuyệt vời.
… Bỗng nhiên cô phát hiện rất muốn ở bên anh, cứ như vậy cho đến hết cuộc đời này.
“Nguyễn Chi Vũ, anh cũng muốn sống với em cả đời chứ?”
Cô ôm chăn, thấp giọng tự hỏi, nhưng giọng điệu không chắc chắn lắm…
Không chỉ bởi vì sự hèn mọn trong lòng, mà còn vì cô thực sự không biết anh…
…
“Tại sao không chịu nói?”
“Không thể để cô ấy biết.”
Trong phòng làm việc, Nguyễn Chi Vũ vừa trả lời một cuộc điện thoại, cầm điện thoại, sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện này không thể nói với cô ấy…”
Lê Hướng Bắc ở đầu bên kia điện thoại không đồng ý: “Chi Vũ, cậu cũng biết tính tình ồn ào của Trần Tử Huyên, tốt hơn là cứ kể cho cô ấy nghe về bệnh tình của cậu thay vì khiến cô ấy suy nghĩ lung tung…”
“Tôi đã nói không được nhắc đến chuyện này với Trần Tử Huyên.”
Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ rất lạnh lùng, gằn từng chữ: “Còn nữa, bên phía ông nội muốn điều tra những chuyện kia, đừng để ông biết…”
Lê Hướng Bắc bị giọng khiển trách của anh làm cho giật mình, lông mày nhíu lại.
Lê Hướng Bắc đã mất đi nụ cười toe toét thường ngày và trở nên nghiêm túc: “Ông nội phái người đi điều tra rất nhiều chuyện đều là vì cậu, ông lo lắng vì viên đạn kia vẫn nằm trong đầu cậu. Rốt cuộc cậu có biết hay không, nếu nó lệch đi một chút xíu thôi là cậu có thể chết bất cứ lúc nào…”
“Năm đó, cậu và Đường Duật đột nhiên gặp tai nạn xe, cậu ấy bị thương nặng trở thành người thực vật, nhưng cậu thì tỉnh lại và dần dần bình phục. Cậu cảm thấy tội lỗi nên đã che giấu chuyện viên đạn, cũng không đồng ý phẫu thuật vì để tự trừng phạt chính mình hay là cậu đang đòi hỏi quá cao với lương tâm của chính mình đây? Bây giờ Đường Duật đã khoẻ rồi, cậu định kéo dài đến khi nào thì… ” Nói đến mấy từ cuối, giọng điệu của Lê Hướng Bắc đã có vẻ rất sốt ruột.
Ông nội rất sốt ruột, anh ta và Bùi Hạo Nhiên cũng rất sốt ruột nhưng không có tác dụng gì, Nguyễn Chi Vũ hoàn toàn không nghe họ nói.
Lê Hướng Bắc nghĩ có lẽ để cho yêu nữ Trần Tử Huyên biết thì sẽ có ích, nhưng thái độ của Nguyễn Chi Vũ rất kiên quyết, không để bọn họ nói với cô.
“Chi Vũ, Đường Duật sẽ không trách cậu đâu, cậu không cần phải chờ chính miệng cậu ấy tha thứ cho cậu…”
So với giọng nói sốt ruột của Lê Hướng Bắc, Nguyễn Chi Vũ bước đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng làm việc, bước chân của anh có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, anh cười tự giễu: “Đã sáu năm rồi…”
“Đường Duật đã nằm trong bệnh viện sáu năm, đã bỏ lỡ quá nhiều…”
Sáu năm có thể thay đổi hoàn toàn một con người.
“Nếu cậu ấy biết hồi ấy lái xe tới cứu tôi đã khiến cậu ấy mất đi sáu năm này thì nhất định sẽ không cam lòng… Mạng của tôi là do cậu ấy cho.”
Tôi nợ cậu ấy.