Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Trần Tử Huyên cảm thấy tay phải của mình sắp bị tàn phế rồi, cả cánh tay đều đau nhức, cô nghĩ ngay cả cầm đũa cô cũng không cầm nổi.
Một nỗi oán hận ngùn ngụt bốc lên đỉnh đầu, cô trợn mắt nhìn lên trần nhà một hồi lâu, cô thề rằng nếu bây giờ có một khẩu súng trong tay thì cô sẽ bắn mấy lỗ to lên đó.
“Nếu học không xong thì không cho về nhà.” Vừa nghĩ tới giọng nói này, huyết áp của cô đã tăng vọt.
Nguyễn Chi Vũ, anh là một tên khốn!
Nếu không phải do cô đã tập luyện karate từ khi còn bé thì chắc chắn những người phụ nữ bình thường sẽ không thể chịu đựng nổi. Có lúc cô có cảm giác như anh nóng lòng muốn thành công, có lúc lại cảm thấy như anh đang đùa giỡn mình.
Huấn luyện viên bắn súng của câu lạc bộ cũng đã thêm cô trên Wechat, và vị huấn luyện viên to khỏe nói với cô với vẻ mặt vô cùng thân thiết: “Đừng quên tuần sau đến đúng giờ đấy.”
“Tại sao?”
“Cô Trần, đừng làm khó tôi.”
Vị huấn luyện viên to con cứ nhìn cô một lúc lâu với đôi mắt rất thuần khiết, sau đó cô đành phải mềm lòng mà đồng ý.
Chợt Trần Tử Huyên phát hiện ra có vẻ như Nguyễn Chi Vũ luôn rất giỏi trong việc bắt nạt cô.
Cô cũng không quên trước kia khi còn ở nhà họ Nguyễn, anh đã cố tình tìm hai người giúp việc sinh ra ở vùng núi nghèo khó để đối phó với cô. Người giúp việc luôn nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, rồi lại nói bằng giọng vô cùng đáng thương: “Đừng làm khó tôi.” Mỗi lần cô cảm thấy được nếu như lời nói có chỗ nào đó không đúng là cô sắp bị sét đánh tới nơi rồi.
Nhớ lại quá khứ, trong chớp mắt cảm xúc của cô lại lẫn lộn.
Trần Tử Huyên vẫn còn rất oán giận, cô đánh răng bằng tay trái, rửa mặt bằng tay trái và lướt điện thoại di động bằng tay trái…
Bây giờ cô đang là một người tàn tật, đêm qua cô đã lao lực quá độ, giờ chỉ muốn kiếm gì ăn cho no bụng, nếu không ăn để làm giảm huyết áp thì cảm xúc của cô sẽ nổ tung mất.
Cô chỉ thay một bộ quần áo bình thường và chuẩn bị đi ra một quán trà đối diện với tiểu khu để ăn sáng.
Ngay khi cô vừa mở cửa bước vào quán, điện thoại di động của cô đã vang lên.
Đó là người của nhóm quay phim gọi tới, người kia tên Jack, là nhân viên của IP&G: “Cô Trần, quảng cáo… kết quả của việc quay quảng cáo đã có rồi ạ…” Giọng anh ta hơi run rẩy.
Từ tối hôm qua, sau khi vị nữ nghệ sĩ hết thời Lưu Oánh Oánh nhắc nhở thân phận của Trần Tử Huyên thì mỗi người bọn họ đều liên hệ để điều tra cho rõ, và đó đúng là sự thật.
Vị này chính là bà chủ của họ.
Phỏng chừng cô đột ngột tham gia hoạt động của tập đoàn là do buồn chán quá, những kẻ nhà giàu này ăn no rửng mỡ là cứ thích gây sức ép cho mấy nhân viên nhỏ nhoi bọn họ như thế. Nhưng tối qua họ đã mở một cuộc họp bí mật, và thật không may là Jack đã rút phải tấm thẻ đỏ nên có trách nhiệm hôm nay sẽ báo cáo kết quả cho cô.
“Cô Trần, quảng cáo… Cuối cùng đã chọn Hàn Lộ.” Giọng anh ta trầm xuống thấp nhất có thể, hy vọng bà chủ chỉ chơi đùa mà không quá để ý đến kết quả.
“Tại sao!”
Xong rồi, giống như đã tức giận rồi.
Jack lập tức giải thích với cô: “Cô Trần, cô cũng biết đây là… đây là quy định của công ty. Dù sao Hàn Lộ cũng là một người mẫu chuyên nghiệp, về mọi mặt cô ấy đều ổn định. Thật ra biểu hiện của cô cũng rất tốt, mọi người đều cảm thấy cực kỳ tốt, thật đấy, chúng tôi đều đồng ý chọn cô…”
Nhưng ông chủ của họ rất kiên quyết, không cho phép chọn Trần Tử Huyên.
Sau khi nghe một số tin đồn thất thiệt, có vẻ như họ vẫn đang có ý định ly hôn nên chắc chắn là đang cãi nhau.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Jack hết lời khen ngợi kỹ năng diễn xuất kém cỏi kia của Trần Tử Huyên, cuối cùng, anh ta cũng nghèo nàn ngôn từ nên đành lúng túng im lặng.
“Tôi biết rồi.” Trần Tử Huyên nói mấy từ này bằng một giọng rất lạnh lùng, sau đó cúp luôn điện thoại.
Lại dám đánh rớt cô ư?
Mặc dù cô biết rất rõ rằng mình không thể chuyên nghiệp bằng Hàn Lộ, nhưng… nhưng vào buổi tối ngày hôm ấy, Nguyễn Chi Vũ đã nói rõ ràng rằng…
Nguyên văn của anh là: “Nếu đêm nay cô không vào thì ngày mai tôi sẽ lập tức đánh rớt cô.”
Đúng vậy, anh không hề hứa hẹn rằng nhất định sẽ cho cô đóng đoạn quảng cáo này.
Sau đó cô đã ngu ngốc mà ngủ với anh chứ!
Sắc mặt của Trần Tử Huyên rất khó coi, có một loại cảm giác như bị người ta tính kế.
Về phía Lucy… cô không biết phải làm sao nữa.
Phải làm gì bây giờ.
Thật phiền phức! Có thể là do cô quá đói bụng nên hôm nay cô thấy món bánh mì thịt nướng cực kỳ ngon, thức ăn ngon sẽ khiến cho tâm trạng của người ta vui vẻ. Khó khăn lắm mới lấy lại được tâm trạng vui vẻ, thế mà người ở đầu dây bên kia điện thoại lại cứ như muốn đối đầu với cô.
Đầu tiên là cô phát hiện có người chuyển khoản qua Wechat cho cô ba trăm tệ.
Cô giật mình, là Nguyễn Chi Vũ!
Còn đính kèm một tin nhắn: “Mang bữa sáng lên cho tôi.”
Rõ ràng là đang nhờ vả người khác mà lại cố ý dùng giọng điệu sai khiến người ta như thế.
Cục Cưng Vô Địch: “Nguyễn Chi Vũ, anh nằm mơ đi, tại sao tôi phải mang bữa sáng cho anh chứ.” Sau đó kèm theo biểu tượng cảm xúc là đấm chết đối thủ bằng một cú đấm.
Đáng tiếc là cậu chủ Nguyễn có kiến thức sâu rộng nên không thể bị một biểu tượng nhỏ nhoi như vậy làm cho hoảng sợ.
Tảng Băng Nam Cực: “Tiểu khu này rất gần với công ty IP&G, Trần Tử Huyên, cô sống ở đây chẳng phải vì muốn tiếp cận tôi sao? Nếu cô muốn tiếp cận tôi thì phải lấy lòng tôi, vậy đừng già mồm nữa.”
Trần Tử Huyên sầm mặt lại, bóp chặt điện thoại, cơn tức giận bắt đầu bốc lên.
Cô còn chưa hỏi anh tại sao lại chuyển đến tiểu khu cũ nát này, anh tự kỷ đến mức mặt dày như vậy à?
Dường như Chủ tịch Nguyễn sợ rằng kích thích cô chưa đủ nên lại gửi đến một tin nhắn khác: “Lê Hướng Bắc nói lần này cô liều mạng tham gia quảng cáo của IP&G chính là vì tôi…”
Cục Cưng Vô Địch: “Nguyễn Chi Vũ, anh đừng tự mình đa tình.”
Trần Tử Huyên điên tiết trả lời tin nhắn Wechat của anh, cô tức giận nắm chặt lấy điện thoại mà hét lên: “Tôi vì con chó, vì con heo, vì tiền cũng không thèm vì anh. Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều phải vây quanh anh, anh căn bản không hề quan trọng như thế.”
“Tôi đã quên anh từ lâu rồi.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn dằn lòng được mà không nói ra câu nói cuối cùng kia.
Anh đã quên cô, chẳng lẽ cô lại không thể quên anh ư?
Trần Tử Huyên không biết đây có phải là một lời nói tức giận hay không, thật ra cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tảng Băng Nam Cực sẽ chủ động liên lạc với mình, nhưng người đàn ông ở đầu bên kia của Wechat lại đột nhiên im lặng.
Ngay khi cô đang nhìn chằm chằm vào nickname vừa ấu trĩ vừa không phù hợp với anh “Tảng Băng Nam Cực”, khi cô đang ngẩn người thì chợt nhận ra rằng khi một người bị rơi vào bẫy tình yêu thì thật sự sẽ không còn tự trọng mà sẽ tình nguyện tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác về những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.
Một phút đồng hồ trôi qua, người đàn ông ở đầu bên kia của Wechat dường như đã nắm chắc 100% nhìn thấu suy nghĩ của cô nên bất ngờ trả lời lại: “Trần Tử Huyên, đừng quên, cô mới là người không chịu ly hôn với tôi.”
Vì không muốn ly hôn nên phải chịu trách nhiệm hầu hạ ông cố nội anh ư?
Trần Tử Huyên trợn mắt nhìn chằm chằm hàng chữ này, tức giận đến mức vỗ bàn đứng dậy.
Cuối cùng, cô bước đến trước quầy thức ăn bằng một vẻ mặt ảm đạm và yêu cầu gói một phần ăn sáng.
Cô đi thang máy và nhấn vào tầng năm không mấy quen thuộc.
Sau khi cửa thang máy mở ra, cô lườm nguýt về phía căn phòng 502 với một tâm trạng rối bời, tay trái cầm túi đồ ăn sáng, tay phải bị liệt không muốn nhúc nhích, đang định dùng chân đá vào cửa cho hả giận.
Trần Tử Huyên nghi ngờ rằng người đàn ông đã lắp camera giám sát ở cửa, vì khi cô vừa giơ chân phải lên thì cánh cửa đã bị mở ra.
Khi cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh hiện ra trước mắt thì nhịp tim đập liên hồi khiến cô hơi luống cuống.
Bên kia thang máy, một nhóm nhân viên văn phòng khác đi ngang qua, họ thấy cô giơ chân phải lên dừng lại giữa không trung đầy kỳ lạ thì tò mò nhìn sang. Trần Tử Huyên đỏ mặt, lập tức thu chân lại, đứng thẳng lên.
Tên đàn ông thối chủ động bới lông tìm vết với cô trên Wechat lại không nói lời nào, đôi chân dài bước tới cướp túi đồ ăn sáng trên tay trái của cô.
Sau đó, đóng sầm cửa lại.
Trần Tử Huyên đứng chết lặng trước cánh cửa này, cứ như vậy, cô đã bị cho ở ngoài cửa.
Quá tức tối, cô đấm mạnh vào tấm ván cửa: “Này…”
Dường như ông cố nội trong nhà không muốn để ý đến cô mà chỉ lạnh lùng thản nhiên, cô nghe thấy câu nói đầy ghét bỏ của Nguyễn Chi Vũ: “Ngày mai mua mì xào cho tôi.”
Ngày mai, ngày mai còn muốn cô mua bữa sáng cho anh nữa ư?