Vào khoảng tám giờ tối, Trần Tử Huyên bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Chu Tiểu Duy: “Tử Huyên, cậu có thể giúp chúng tớ không…”
Đầu dây bên kia, giọng điệu của Chu Tiểu Duy vừa vội vã vừa lo lắng.
Trần Tử Huyên ở một mình trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, bối rối hỏi lại: “Tiểu Chu, bên cậu xảy ra chuyện gì rồi? Không phải là cậu uống rượu đó chứ?”
Nghe giọng nói mơ hồ của cô ấy, có vẻ như đã uống không ít, hơn nữa tửu lượng của con gà yếu ớt Chu Tiểu Duy kia lại là ba chén ắt say.
“Nguyễn, Nguyễn Chi Vũ đâu?”
Chu Tiểu Duy cầm điện thoại di động, giọng nói mơ hồ đã không còn mạch lạc nữa.
“Anh ấy không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trần Tử Huyên rất ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên hỏi tới Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ có một số việc vướng bận khiến anh phải ở lại thành phố A từ sớm, nhưng một giờ trước anh đã gửi tin nhắn tới, bảo cô đừng chạy lung tung. Trần Tử Huyên đã thay quần áo xong, chuẩn bị xuống sảnh tìm thứ gì đó để ăn, vừa định mở cửa đi ra ngoài thì lại nhận được điện thoại của Chu Tiểu Duy.
“Cô Hạ, cô Hạ, cô ấy đã bị ép đổ đầy nửa chai rượu whisky…” Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi nhỏ, ngắt quãng, có chút không ra hơi.
“Tổng giám đốc Mạc nói ông ta chính là bà, bà con của nhà họ Đường… Ông ta nói cô ấy không có khả năng là bạn gái của Đường Duật. Còn nói, nói nếu Hạ Vân Lệ muốn làm kẻ thứ ba của Nguyễn Chi Vũ… chi bằng đi theo ông ta.”
Trần Tử Huyên hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì: “Tiểu Chu, hiện tại cậu ở đâu?”
“Tớ, tớ hiện giờ…” Chu Tiểu Duy ở đầu dây bên kia điện thoại đờ đẫn một hồi.
Cô ấy ợ một tiếng, như chợt nhớ ra chuyện quan trọng, cao giọng gào lên: “Trần Tử Huyên, cậu mau tới giúp chúng tớ đi!”
“Khách sạn này là của nhà họ Nguyễn. Người ở đây sẽ nghe lời cậu… Cậu, cậu nhanh lên…”
Trần Tử Huyên nghe thấy cô ấy đã say, nói năng lộn xộn thì đôi mi thanh tú nhíu chặt, tức thì cũng nóng nảy.
“Cậu ở phòng riêng nào, bây giờ tớ qua ngay!” Nói xong, cô vội vàng vươn tay vặn nắm cửa.
Nhưng ngay khi cô vừa mở cửa, một bóng người cao lớn đã xông vào trước mặt cô.
Trần Tử Huyên bất ngờ không kịp đề phòng, đập trán vào ngực người kia, choáng váng đến mức nhất thời cô không phản ứng kịp, đã bị đối phương đẩy cô vào lại, một tiếng đóng sầm, cửa đã bị khóa chặt.
“Đồ điên, anh là ai…” Cô ngẩng đầu lên, tức giận mắng to.
Nhưng khi câu “anh là ai” vừa ra khỏi miệng, cả người Trần Tử Huyên cứng lại, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt không dám tin.
Dáng người đối phương cao lớn, gần 1,86 mét, nhưng trông hơi gầy, nước da và ngũ quan như người châu Âu, trắng nõn, dáng người tinh xảo. Nhất là đôi mắt xanh lam, thâm thúy và trong veo, khiến người ta phải ấn tượng.
Anh ta nhìn thẳng vào cô, trong đôi đồng tử xanh lam của anh ta phản chiếu khuôn mặt cô. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt khép hờ giống như do dự…
Sau một lúc, anh ta khẽ mở đôi môi mỏng, khẽ lẩm bẩm một tiếng.
“Bảo Bảo…”
Tiếng nói của anh ta trầm thấp mát lạnh, nhẹ nhàng mà rất dịu dàng, lại có phần lãnh đạm, mang theo cảm giác the mát.
Một giọng nói rất đặc biệt, rất dễ nghe.
Biệt danh quen thuộc mà lại lâu đời này, ngoại trừ người mẹ đã khuất của cô, chỉ có anh ta mới có thể gọi một tiếng như thế này, Bảo Bảo.
Cô đã chống lại anh ta không biết bao nhiêu lần, cái tên này quá buồn nôn.
Nhưng người đàn ông này vẫn gọi như vậy, làm sao cũng không đổi được.
“Nhóc Ngốc, cậu, mấy năm nay cậu đi đâu vậy…”
Hốc mắt Trần Tử Huyên dần dần trở nên ửng hồng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ tức giận mắng anh ta: “Đường Duật, đồ vô liêm sỉ cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu?”