Trần Tử Huyên tức giận bưng ly nước trái cây về phòng khách, phát hiện Nguyễn Chi Vũ cùng ông cụ đều không ở đây. Trong phòng khách rộng lớn xa hoa cũng chỉ có Lê Hướng Bắc đang ngồi ngốc một mình ở đó.
“Anh bị cái gì kích thích vậy?”
Trần Tử Huyên đem ly nước trái cây đặt lên bàn, chuyển mắt quan sát anh ta một lúc lâu. Cảm thấy tên họ Lê luôn cười đùa vui vẻ này bất chợt trở nên nghiêm túc hẳn ra.
“Này, rốt cuộc anh sao vậy?”
Trần Tử Huyên cảm thấy anh ta đặc biệt kỳ lạ, mới vừa rồi vẫn còn rất tốt mà. Cô tự nhiên ngồi vào bên cạnh anh ta, hỏi ngược một câu: “Mới vừa rồi Nguyễn Chi Vũ nói gì với anh vậy?”
“Trần Tử Huyên, cô đừng dựa vào gần tôi như vậy.”
Sắc mặt Lê Hướng Bắc có hơi phức tạp, theo bản năng né người qua bên cạnh, cách cô khoảng cách chừng một cánh tay.
“Giả bộ đi, anh cứ giả bộ đi.”
Trần Tử Huyên mắng anh ta, chân phải duỗi ra, đạp lên giày da của anh ta mấy cái, nói: “Mới vừa rồi còn chê bánh ú của tôi làm xấu cơ mà, bây giờ giả bộ trầm tĩnh nội liễm cái gì…”
Bốp!
“Đồ chết bầm Trần Tử Huyên này, chân của tôi sắp gãy rồi đấy…” Vẻ mặt anh tuấn của Lê Hướng Bắc nhíu chặt lại, anh ta lập tức co chân lên, rống to vào mặt cô như chọc tiết heo vậy: “Tôi với cô không quen, yêu ma nhà cô cút xa tôi ra, đừng dựa vào gần tôi như vậy.”1
Trần Tử Huyên nhíu đôi mày thanh tú lại, ngưng hành vi bạo lực, lại nheo con ngươi lại nhìn kĩ anh ta.
“Lê Hướng Bắc, đầu óc anh bị nước vào sao?”
Đột nhiên lại tránh né lạnh nhạt với cô như vậy nữa chứ.
Lê Hướng Bắc sậm mặt trừng mắt nhìn cô, cắn răng nhấn mạnh một câu: “Trần Tử Huyên, tôi mong cô biết rằng, bổn thiếu gia đây đối với loại phụ nữ dã man bạo lực như cô không hề có hứng thú, cô ngàn vạn lần đừng tự mình đa tình thích tôi…”
“Ai thích loại người như anh cơ chứ.” Trần Tử Huyên cảm thấy vô cùng hài hước.
Lê Hướng Bắc tiếp tục trừng mắt nhìn cô, nói: “Chi Vũ cho rằng như vậy…”
“Nguyễn Chi Vũ vừa rồi xụ mặt đã nói gì với anh vậy?” Cô thật sự rất tò mò.
Lê Hướng Bắc nghiến răng, mím chặt môi, ngược lại trầm mặc nói.
Nguyễn Chi Vũ mới vừa rồi hỏi anh, tại sao Trần Tử Huyên lại tự nhiên với anh ta như vậy…
Lê Hướng Bắc thầm nghĩ, có lẽ bởi vì yêu nữ Trần Tử Huyên này trước đây cùng anh ta ầm ĩ đến không được tự nhiên đấy.
“Nhiều phụ nữ như vậy nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn cưới người phiền toái như cô cơ chứ.” Lê Hướng Bắc oán niệm cực sấu, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm nói: “Ban đầu kết hôn với Hạ Vân Lệ thì tốt rồi, tất cả đều vui vẻ…”
“Anh nói Hạ Vân Lệ gì cơ!”
Giọng điệu của Trần Tử Huyên lập tức nghiệm túc, tay phải duỗi ra, kéo cà vạt trước ngực cậu Lê kia, dùng sức siết chặt lại, Lê Hướng Bắc thiếu chút nữa đã tắt thở.
“Cô, cô…” Lê Hướng Bắc nổi đóa, vội vàng che chở cái cổ yếu ớt của mình.
Gương mặt của cô xít lại gần, sắc mặt âm u nói: “Lê Hướng Bắc, anh mới vừa nói Hạ Vân Lệ gì cơ. Tốt nhất anh nên thẳng thắn khai ra mau, nếu không thừa dịp bây giờ xung quanh không có người, đừng trách tôi không khách khí…”
“Cô cùng Tiểu Lệ có thù oán gì vậy chứ?” Lê Hướng Bắc thở hắt ra, mặt lạnh mắng cô.
“Đúng là có thù.” Trần Tử Huyên trực tiếp thừa nhận.
Ánh mắt phức tạp của Lê Hướng Bắc nhìn về phía cửa phòng khách bên kia, Nguyễn Chi Vũ đã bị ông nội anh gọi đến mái chòi bên hồ sen, Hạ Vân Lệ chắc đang cùng bọn họ thảo luận về chuyện của nhà họ Đường…
Quay đầu lại, anh ta nhìn về phía người phụ nữ với vẻ mặt căng chặt trước mắt, cô ấy hình như thật sự nổi giận.
Lê Hướng Bắc nhướng mày, nhạo báng một câu, nói: “Trần Tử Huyên, cô sẽ không phải là ghen đấy chứ?”
Sắc mặt cô vô cùng khó coi, con ngươi xoay chuyển, đổi đề tài: “Mới vừa rồi Hạ Vân Lệ ở nhà bếp trò chuyện với tôi một lúc, nói về chuyện ly hôn của Bùi Hạo Nhiên cùng Quan Lôi…”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ cùng những người khác còn chưa trở lại, cố ý ra vẻ bí mật nói với cô: “Trần Tử Huyên, Chi Vũ đã sớm nói với cô đừng nhiều chuyện xía vào làm gì, những người khác cũng không có liên quan gì với cô đâu. Nhất định là cô cảm thấy mình không đảm đang, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nên tự ti chứ gì…”
“Dù sao Hạ Vân Lệ cũng không phải là người đi quyến rũ người khác chứ gì.”
Trần Tử Huyên sậm mặt lại, không muốn nói quá nhiều, tức giận nói.
“Tiểu Lệ không giống loại thiên kim nhà giàu từ nhỏ giống cô, người ta là tự dựa vào năng lực của mình để từng bước đi đến vị trí hôm nay. Cô cho rằng tùy tiện cũng có thể tìm được người phụ nữ nào đó làm Tổng giám đốc của tập đoàn IP&G khu vực Châu Á sao…”
Lê Hướng Bắc nhàm chán cầm đũa kẹp một miếng bánh ú ném vào trong miệng, nhai nhai, tiếp tục dạy dỗ cô, nói: “Trần Tử Huyên, là do bụng dạ cô không tốt, đừng ghen tị với người ta, đó là bản lĩnh của Tiểu Lệ, cô ấy không có tâm tư gì xấu đâu.”
Cô không nói gì thêm nữa.
Trần Tử Huyên đột nhiên trầm mặt có chút kỳ quái, Lê Hướng Bắc miệng nhai bánh ý nhưng lại chốt dạ một cách khó hiểu. Mặc dù vị của nó mặn hơn so với bình thường rất nhiều, nhưng mà anh ta ở trong phòng bếp đã nhìn thấy cô rất chăm chỉ để làm ra.
“Chi Vũ tìm tôi có thể là cảm thấy hai chúng ta quá quen thuộc.” Lê Hướng Bắc cầm nửa ly nước trên mặt bàn uống một hớp, thật là mặn mà, anh ta bực tức trừng mắt nhìn cô, nói: “Ngoài ra, Hạ Vân Lệ cho dù có ưu tú bao nhiêu đi nữa, có được bao nhiêu người nhà họ Nguyễn thích đi nữa, Chi Vũ cũng không có khả năng có bất kỳ mập mờ nào với cô ấy đâu…”
“Tính cách của Chi Vũ, tuyệt đối sẽ không cướp người phụ nữ của anh em.”
“Anh em gì cơ?”
Trần Tử Huyên khẽ giật mình hỏi một câu. Lúc này người giúp việc của nhà họ Nguyễn chợt lo lắng chạy ra bên ngoài, truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Hai người bọn họ nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Đồng thời đứng dậy từ ghế sô pha, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lập tức tìm, tìm bác sĩ tới…”
Trần Tử Huyên và những người khác vừa mới đi ra ngoài cửa lớn, xa xa đã nghe thấy tiếng nói già nua của ông cụ Nguyễn gấp gáp kêu lên, mà ở hành lang uốn khúc cuối hồ sen bên kia người giúp việc đang hốt hoảng chạy nhanh, ai cũng mang vẻ mặt hoang mang.
Trái tim Trần Tử Huyên cũng đập rối loạn, lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ hốt hoảng của ông cụ như vậy.
“Tôi đi qua xem thử…”
Lê Hướng Bắc nhanh chóng bỏ lại một câu, cũng không lo giữ hình tượng gì nữa, cất bước đi về phía Lương Đình bên kia.
Trần Tử Huyên mang thai năm tháng, còn là thai sinh đôi nên cô không dám chạy, chỉ nhìn thẳng về phía trước, bước chân có chút xốc xếch đi nhanh tới.
Sao bỗng nhiên lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Chi Vũ, anh sao vậy?”
“… Cả người anh đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy trắng rồi. Đừng nói không sao gì nữa, mau ngồi xuống nghỉ một lúc, bác sĩ rất nhanh sẽ tới đây…”
Là giọng nói của Hạ Vân Lệ, mặt cô ta đầy lo lắng khuyên nhủ người đàn ông bên cạnh.
Nguyễn Chi Vũ nhìn ao sen, mi mày nhíu chặt, từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, mà hai tay anh siết chặt vào lan can gỗ, giống như chịu đựng gì đó rất khổ sở vậy.
“Ông đã bảo cháu lập tức tới Seattle, cháu ở đây mè nheo cái gì hả!”
Hồ sen vắng lặng, bầu không khí hơi lạnh lẽo, chỉ chốc lát sau lại truyền đến tiếng gầm gừ của ông cụ.
Ông cụ Nguyễn rất tức giận, dùng quải trượng đập vào sàn nhà, có vẻ tức giận nhưng không biết phải làm sao cả.
Trần Tử Huyên đứng ở đó, nhìn Lê Hướng Bắc vội vàng thấp giọng hỏi, nhìn ông cụ bất lực, còn có Hạ Vân Lệ khổ tâm khuyên nhủ…
Rốt cuộc tại sao bọn họ lại khẩn trương như vậy.
Cô không hiểu, cũng không biết.
Cô nhớ rất rõ vài ngày trước Nguyễn Chi Vũ có một lần sốt rất cao, lần đó cô ở phòng ăn vội vàng giữ anh lại, mà thái độ của ông cụ lúc đó cũng tương đối cứng rắn, chỉ bỏ lại một câu, chú ý thân thể.
Nhưng mà, bây giờ…
“Nguyễn Chi Vũ, rốt cuộc anh bị sao vậy…”
Cô nhìn bóng dáng vô cùng quen thuộc trước mặt mình, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Cô không dám lại gần hơn, chỉ đứng cách xa bọn họ khoảng chừng năm mét. Mà anh bên kia, lại phảng phất có một loại cảm giác xa lạ nào đó, khiến cô hèn mọn không dám bước tới.